Thục Phi hai mắt đỏ au nhìn Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, nói: “Các ngươi không muốn báo thù sao? Nếu muốn báo thù thì chúng ta liên thủ đi.”
Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lập tức bày ra vẻ mặt tức giận đáp: “Tưởng gia dám có gan làm như vậy, chúng ta đương nhiên sẽ không để yên cho bọn họ, nhưng Thục phi nương nương, ngươi khẳng định Hoài vương là con trai của Hoàng hậu sao?”
“Ta khẳng định, ta sẽ không bao giờ tha thứ Tưởng gia, sẽ không bao giờ tha thứ Tưởng Hoàng hậu.”
Thục phi nương nương nghiến răng kèn kẹt.
Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng ta rồi chậm rãi lên tiếng: “Nếu quả thật là như vậy, ta sẽ đi điều tra, nếu tra ra được ngày hôm đó là Tưởng Hoàng hậu sai người muốn giết chết Vũ Nhi, vậy thì chúng ta liền liên thủ.”
“Được.”
Thục phi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó vội vàng mở miệng nói tiếp: “Nếu chúng ta đã liên thủ, vậy ta muốn nói cho các ngươi biết một nhược điểm trí mạng của Tiêu Thiên Nghiêu.”
“Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu trời sinh tính dâm loạn, yêu thích nữ sắc, phàm là phu nhân hay tiểu thư xinh đẹp thì gã đều thích dụ dỗ, bổn cung dám khẳng định, không ít nữ nhân trong kinh thành này có quan hệ mật thiết với gã, nếu các ngươi có thể bắt được nhược điểm này, ta chắc chắn những tên quan to trong triều cũng không thể chống đỡ nổi cho Thái tử.”
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ chớp chớp mắt, quả nhiên là không ai hiểu con bằng mẹ.
Tật xấu này của Hoài Vương Tiêu Thiên Nghiêu thật đúng là rất ít người biết, nếu chỉ nhìn bề ngoài của gã thì chỉ nghĩ gã thật sự là một võ tướng cường tráng chính trực, không ngờ rằng trên người gã cũng có nhược điểm trí mạng.
Yêu thích nữ sắc.
Ha ha. Tiêu Cửu Uyên cười khẽ.
Tuy rằng trước kia hắn có biết được tin tức là Hoài vương thích mỹ nhân.
Nhưng hắn cũng không điều tra cặn kẽ phương diện này, nào ngờ tật xấu này lại nghiêm trọng đến vậy.
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên trở nên âm trầm u ám, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thục phi, nói: “Nương nương, ngươi nói Hoài vương là người vô cùng háo sắc, mà hậu cung của hoàng huynh có nhiều mỹ nhân như vậy, ngươi nói xem Hoài Vương điện hạ có nhìn trúng ai không?”
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Thục phi nương nương chợt lóe sáng, nàng ta biết phải làm như thế nào rồi.
“Ta biết phải làm như thế nào rồi, chi bằng chúng ta nội ứng ngoại hợp khiến cho Tiêu Thiên Nghiêu và Tưởng gia chết không chỗ chôn.”
“Được.”
Tiêu Cửu Uyên trầm giọng đáp, Thục phi không hề nhiều lời, chỉ từ giã hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ một tiếng rồi liền lặng lẽ rời khỏi An thân vương phủ, đi thẳng về cung.
Trong An thân vương phủ, Tiêu Cửu Uyên để Vân Thiên Vũ về phòng nghỉ ngơi, hắn hôn hôn lên gương mặt nàng rồi chúc nàng ngủ ngon, sau đó mới rời An thân vương phủ để đi tra xét xem vị phu nhân hay tiểu thư nào trong kinh thành âm thầm thông dâm với Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu.
Hai ngày sau.
Tiểu tiệc mừng thọ trong cung Thục phi.
Hoàng thượng hạ chỉ cho Thục phi mở tiệc mừng thọ chiêu đãi khách khứa trong cung.
Ý chỉ này của Hoàng đế khiến cho các đại thần trong triều càng thêm khẳng định.
Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu rất có thể sẽ lên ngôi làm Thái tử.
Hoàng Thượng vô cùng coi trọng Thục phi nương nương, hạ ý chỉ cho Thục phi nương nương tổ chức tiểu tiệc mừng thọ, chiêu đãi khách khứa trong cung.
Tất cả mọi người nghe được tin tức này thì đều kinh ngạc một phen, không nghĩ tới cuối cùng Thục phi nương lại được sủng hạnh.
Thục phi nương nương được yêu chiều đến vậy, bọn họ đương nhiên cũng muốn nịnh bợ một chút.
Ngay từ đầu, tiểu tiệc mừng thọ của Thục phi chỉ chiêu đãi một số ít người.
Nào ngờ có không ít người chủ động cho người đem lễ vật tiến cung.
Lễ vật đã tiến cung, người không thể không mời.
Cuối cùng đã mời rất nhiều người tiến cung dự tiệc.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ là một trong số những vị khách được mời đến.
Thời gian bắt đầu cung yến là buổi tối, cho nên lúc chạng vạng Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ mới ngồi xe vào cung.
Bên trong xe ngựa của Ly vương phủ, Tiêu Cửu Uyên trò chuyện cùng Vân Thiên Vũ.
“Tiêu Cửu Uyên, hai ngày nay huynh tra được gì rồi? Hoài Vương dụ dỗ những phu nhân, tiểu thư nào trong kinh thành?”