Hiện tại còn thiếu một thành viên.
Lão đại liền đề cử người mà hắn muốn.
Lạc Li cũng không có nghĩ nhiều mà liền đồng ý.
Nếu Lạc Li biết được người Tiêu Cửu Uyên đề nghị chỉ là ngũ tinh linh sĩ, chỉ sợ là gã đã từ chối thẳng thừng rồi.
Vân Thiên Vũ nghe Cổ Dao nói như vậy liền lập tức hiểu rõ ý tứ của gã.
Gã cho rằng linh lực của nàng quá thấp, dẫn nàng theo chỉ tổ liên lụy mọi người, cho nên không hy vọng nàng sẽ tham gia.
Nhưng gã lại không muốn để lão đại của bọn họ khó xử, cho nên muốn đi đường vòng nói ý tứ với nàng?
Trong lòng Vân Thiên Vũ hơi chua xót, kỳ thật nàng có thiên phú về linh lực rất cao, chỉ là hiện tại không thể tu luyện quá nhanh thôi.
Không ngờ những người này thế mà lại xem thường nàng.
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nàng đứng trên đỉnh thành công và nhìn xuống những người từng khinh khi nàng, để cho bọn họ biết, Vân Thiên Vũ nàng đây tuyệt đối không phải là hạng người vô năng.
Nhưng chuyện đi Kim Giác Châu rèn luyện lần này, nàng nhất định phải đi.
Mặc kệ bọn họ coi thường nàng thì nàng cũng phải đi.
Chuyện này làm lòng nàng dâng lên một cảm giác cháy bỏng bức thiết muốn đi ngay.
Quyết tâm này của nàng sẽ được đặt lên hàng đầu.
Ngoài ra, hành trình lần này đến Kim Giác Châu sẽ tôi luyện linh lực nàng, chờ khi nàng từ Kim Giác Châu trở về thì sẽ có thể bắt đầu tu luyện lại.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa giả vờ không nghe thấy những gì Cổ Dao nói, nàng làm lơ và cứ đi theo phía sau gã đến căn cứ của Viêm Minh.
Cổ Dao nhìn thái độ của nàng, xác định rõ tâm tưởng của nàng là đi theo bọn họ.
Gã không khỏi thở dài thật mạnh.
Gạ thật sự sợ Lạc Li sẽ không nể mặt lạo đại nữa, lão đại trước giờ luôn là một người sĩ diện mà.
Nếu lão đại bị mất mặt, nhất định hắn sẽ rất tức giận, bọn họ chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.
Cổ Dao bối rối đến không nói nên lời.
Nhưng bây giờ có làm gì hay nói gì cũng vô ích, gã chỉ đành dẫn Vân Thiên Vũ đến căn cứ điểm của Viêm Minh.
Trong phòng nghị sự của Viêm Minh hội lúc này đông đúc người.
Ngồi ở vị trí đầu là một nam tử mảnh khảnh cao gầy, nam tử này mặc một bộ trường bào màu xanh đen, khuôn mặt tao nhã quá phái, ánh mắt gã ôn hòa nhìn quanh tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại ở ngay nam tử có diện mạo xuất sắc nhất.
“Viêm Thiên, người ngươi muốn dẫn đi cùng sao đến giờ vẫn chưa tới?”
Gã vừa dứt lời thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Cổ Dao cất tiếng nói: “Đã dẫn người đến.”
Cả phòng ai nấy đều quay đầu lại nhìn thì thấy được một nữ tử trên gương mặt có vế sẹo đỏ chót.
Vừa nhìn thấy nàng đến, ánh mắt của đám người Lạc Li liền sáng quắc lên.
Gần đây khu học viên mới có xảy ra chút chuyện, bọn họ đều có nghe nói.
Nghe đồn ở đó có một nữ tử gương mặt có vết sẹo vừa đỏ vừa dài vẫn luôn bám riết lấy Viêm Thiên, cuối cùng còn thuận lợi gia nhập Viêm Minh.
Nhân vật Phong Vân trong truyền thuyết không lí nào lại là nữ nhân này...
Nhưng nữ nhân này tới đây để làm gì?
Lạc Li hơi nhướng mày mất kiên nhẫn nhìn Cổ Dao nói: “Kêu ngươi dẫn người đến mà, sao lại đem nữ nhân này đến làm gì?”
Cổ Dao vội đáp: “Đây là người lão đại muốn dẫn theo, nàng tên là Bùi Khê.”
“Cái gì?”
Trong phòng nghị sự vang lên vài tiếng nghị luận.
Ai nấy cũng ra vẻ không thể tin được, Lạc Li trực tiếp nở nụ cười, nhìn sang Tiêu Cửu Uyên nói.
“Viêm Thiên, ngươi đang đùa giỡn phải không, lần này tổ đội của chúng ta cấp bậc thấp nhất là ngũ tinh linh tướng trở lên. Nữ nhân này chỉ là ngũ tinh linh sĩ, sao có thể để nàng gia nhập vào đội của chúng ta chứ.”
“Nếu chỉ là rèn luyện bình thường thì ta sẽ không ý kiến, nhưng lần này là đi đến tận Kim Giác Châu, không chỉ có người của học viện Thiên Kình chúng ta khai quật kho báu mà còn có người của ba học viện lớn khác cũng sẽ tham gia, đâu đâu cũng là những kẻ mạnh, chỉ cần ta sơ xuất một chút sẽ liền trúng chiêu độc thủ của những kẻ khác, ngươi muốn cho nàng vào tổ đội thì chẳng khác nào tự vác thêm gánh nặng cho chính mình?”