Vân Thiên Vũ ngược lại rất thản nhiên, hỏi Diệp Gia nói: "Biểu tỷ tìm muộn có chuyện gì sao?"
"Là phong chủ của Mộ Kiếm Phong Lôi Kiếm, hắn nói với ta, đệ tử mới nhận hai ngày nay, có người có chút khác thường, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, hắn nói có nên phái người theo dõi mấy người đó hay không? Hắn sợ có người thừa cơ tiến vào Đấu Long Tông quấy rối."
Diệp Gia vừa dứt lời, sắc mặt Vân Thiên Vũ chợt lạnh, nàng nhíu mày ngẫm nghĩ, cảm thấy lời Lôi Kiếm nói không sai.
Nói không chừng thật sự có người nào đó không mở mắt tới gây sự với Đấu Long Tông.
Nếu quả thật có người muốn gây sự với Đấu Long Tông, như vậy biện pháp tốt nhất chính là giả mạo đệ tử gia nhập Đấu Long Tông, tiến vào núi trước, sau đó sẽ cùng người ở dưới chân núi nội ứng ngoại hợp, như vậy Đấu Long Tông bọn họ sẽ có phiền toái lớn.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Diệp Gia phân phó nói: "Tỷ đi bảo Lôi Kiếm phái mấy người chú ý mấy người kia, nếu có động tĩnh khác thường, lập tức báo cho muội biết."
"Được, ta đi đây."
Diệp Gia giống như có người đuổi sau lưng vậy, nhanh chóng chạy đi.
Phía sau Vân Thiên Vũ biết vì sao nàng chạy trốn nhanh như vậy, gương mặt không tự chủ có chút ửng đỏ, một đường đi vào trong gian phòng.
Trong phòng, Tiêu Cửu Uyên đã khôi phục như bình thường, nhìn thấy được Vân Thiên Vũ tiến vào, hắn trực tiếp giang hai cánh tay, ra hiệu Vân Thiên Vũ qua.
Vân Thiên Vũ cũng không khách khí với hắn, đi tới ngồi ở trên đùi Tiêu Cửu Uyên.
Nghĩ đến tình hình của hai người trước đó, nàng không nhịn được khẽ cười, Tiêu Cửu Uyên đưa tay bóp mũi của nàng: "Gia nếu như nghẹn hỏng, thua thiệt lại là nàng, nàng đúng là người có đầu óc xấu xa."
Vân Thiên Vũ lại cười lên, toàn thân kiều diễm nói không nên lời, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng hờ hững lúc trước.
Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy nàng như vậy, vui mừng nói không nên lời, chẳng qua hắn không dự định lại làm chuyện lúc trước nữa.
Tiêu Cửu Uyên giấu mặt ở trong cổ của Vân Thiên Vũ, hít mùi thơm trên người nàng.
Giọng nói của hắn rất khẽ: "Vũ Nhi, ta hiện tại muốn chạm vào nàng, không công bằng, chờ ta nhớ tới chuyện của chúng ta lúc trước, chúng ta trở lại làm chuyện vừa rồi chưa làm xong."
Vân Thiên Vũ đưa tay ôm đầu hắn, không nói một tiếng nào.
Tiếp theo hai người không nói gì, yên tĩnh dựa vào ở trên giường lẳng lặng ôm nhau mãi đến khi Vân Thiên Vũ đang ngủ.
Nửa đêm, ngoài gian phòng của Vân Thiên Vũ vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Lần này người tới không phải chỉ có một mình Diệp Gia, còn có Hoa Khấp Tuyết.
Hai người vừa chạy tới, lại kêu lên: "Tông chủ, tông chủ."
Vân Thiên Vũ nhất thời kinh sợ thức tỉnh, nhanh chóng xoay người ngồi xuống, nàng nhìn bên cạnh, phát hiện Tiêu Cửu Uyên cũng không ở đây.
Hắn chắc hẳn về chỗ của mình ngủ.
Vân Thiên Vũ gọi người ngoài cửa: "Vào đi."
Hai người Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia vọt vào, hai người vừa tiến vào, Diệp Gia nhanh chóng nói.
"Vũ Nhi, mấy người trước đó được Lôi Kiếm phái người theo dõi, bọn họ quả nhiên có động tĩnh khác thường, tự nhiên có ý đồ len lén chạy ra khỏi sơn cốc, muốn xuống núi, chắc hẳn có manh mối gì đó, sau lại Lôi Kiếm dẫn người bắt được mấy người kia, lúc này lại áp giải tới trong đại sảnh của Mộ Kiếm Phong."
Vân Thiên Vũ lộ ra vẻ mặt khó coi, nhanh chóng đứng dậy.
Diệp Gia vội vàng lấy áo khoác giúp nàng mặc vào, sau đó thay nàng búi tóc sơ qua, ba người đi ra ngoài.
Bọn họ vừa đi tới cửa, lại nhìn thấy được Tiêu Cửu Uyên ở hành lang đi tới.
Tiêu Cửu Uyên vừa đi qua liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hình như có người lẩn vào Đấu Long Tông ta, ta đi xem ai muốn gây sự với Đấu Long Tông ta."
"Ta cùng đi với nàng."
Hai người lao thẳng đến Mộ Kiếm Phong.
Lúc này trong chính sảnh của Mộ Kiếm Phong có không ít người đang ngồi, ngoại trừ Lôi Kiếm ra, còn có Quân Hạo Thiên và Lâm Thấm Mộc.