Vân lão đầu ở đối diện không ngờ đến lúc này rồi Vân Thiên Vũ còn dám mắng chửi người khác loạn xạ như vậy, Vân lão đầu nhịn không được cười lạnh: "Ha ha, khá hay cho một nha đầu ngông cuồng không coi ai ra gì, hôm nay bổn hầu nhất định phải giáo huấn ngươi thật tốt, để ngươi nhớ kỹ cái giá phải trả cho việc mắng người lung tung."
Vân lão đầu vừa nói xong, lạnh lùng xoay mình hạ mệnh lệnh: "Người đâu, lập tức đến giáo huấn nghiệt nữ không biết tốt xấu này cho ta, đánh bị thương hoặc đánh chết đều được."
Nói đến câu cuối cùng, giọng lão ta càng hung hăng hơn. Lời nói của Vân lão đầu rõ ràng là muốn trực tiếp lấy mạng của Vân Thiên Vũ.
Một vài tên thuộc hạ phía sau lão ta nghe lời bước lên, lập tức trả lời: “Vâng.”
Mấy tên vừa bước lên liền muốn giết chết Vân Thiên Vũ. Phượng Vô Nhai ở bên cạnh Vân lão đầu nhìn thấy những người này muốn ra tay, muốn mở miệng ngăn cản. Không ngờ lại có một giọng nói nhanh hơn Phượng Vô Nhai một bước: "Dừng tay."
Một tiếng quát lạnh lùng truyền tới, kèm theo tiếng quát có vài bóng người từ trong bóng tối bay ra, trong nháy mắt đã đáp xuống trước cửa Tử Trúc hiên.
Mọi người nhất thời không biết những này là ai, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy đám hắc y nhân đi đến, người cầm đầu lại là một lão già dáng người gầy, lão đang mặc bộ y phục ở nhà màu trắng, có vẻ rất tự nhiên nhưng khí chất tôn quý bẩm sinh đó khiến người khác không dám khinh thường.
Người này là lão vương gia Tiêu Lăng Phong của An thân vương phủ, trên mặt Tiêu Lăng Phong tràn đầy giận dữ, đôi mắt u ám hiện lên rõ sự tức giận. Lão lạnh lùng nói: "Bổn vương cũng muốn nhìn xem người nào dám động đến nữ nhi mà bổn vương nhìn trúng."
Tiêu Lăng Phong nói xong, người của Vĩnh Ninh Hầu phủ bao gồm cả Vân Thiên Vũ ai cũng trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Lăng Phong, không hiểu lời lão nói có ý gì đây?
Trên mặt Vân lão đầu của Vĩnh Ninh Hầu phủ hiện lên đầy sự nghi ngờ, thời gian trôi qua lão ta nắm chặt tay nhìn phía Tiêu Lăng Phong: "Không biết lời này của lão vương gia là có ý gì?"
Tiêu Lăng Phong cười lạnh: "Có ý gì sao, ý là bổn vương đã nhìn trúng Vân nha đầu, bổn vương định nhận nó làm nữ nhi của bổn vương, cho nên các ngươi ai dám động đến nó chính là đối đầu với An thân vương phủ."
Người của Vĩnh Ninh Hầu phủ lập tức ngơ ngác, ai dám đối đầu với An thân vương phủ chứ. Phải biết rằng ngoài Ly thân vương phủ ra, An thân vương phủ là vương phủ duy nhất có được thân binh. Tuy rằng binh tướng của An thân vương phủ không biến thái bằng binh tướng của Ly thân vương phủ, nhưng những người đó cũng được lão vương gia dạy dỗ vô cùng lợi hại. An thân vương phủ cũng không phải là chỗ mà những gia tộc như bọn họ có thể tuỳ ý khiêu khích. Chỉ là làm thế nào mà lão vương gia lại nhìn trúng Vân Thiên Vũ rồi.
Vẻ mặt mọi người đều khó hiểu, Vân Thiên Vũ nghĩ đến chuyện gì đó, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên đứng bên cạnh An thân vương gia.
Sở dĩ An thân vương gia xuất hiện ở đây, còn công khai muốn nhận nàng làm nữ nhi, tất cả điều này hẳn là do Tiêu Cửu Uyên làm.
Vân Thiên Vũ nhất thời không nói rõ mùi vị trong lòng, không biết tại sao lại nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên, bây giờ chuyện duy nhất nàng có thể làm đó là nhanh chóng giải độc cho Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, vẻ mặt lão vương gia của An thân vương phủ tràn ngập ý cười nhìn về phía nàng, nhã nhặn nói: "Ngươi tên Vân Thiên Vũ phải không, ngươi có bằng lòng nhận bổn vương làm nghĩa phụ không?"
Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn lão vương gia của An thân vương phủ, nhất thời không nói gì.