Cuối cùng hắn không chịu nổi, xoay người đi ra ngoài, tức giận chỉ vào Vân Thiên Vũ lạnh lùng quát.
“Được, bổn vương có thể không so đo với ngươi chuyện đá bổn vương xuống xe ngựa, vậy thì bổn vương hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai, mượn cơ hội đến gần bổn vương là vì cái gì? Hay là ngươi là người của Phượng Vô Nhai sai khiến mưu tính ý đồ với bổn vương.”
Tiêu Cửu Uyên càng nói, sát khí trên người càng nặng thêm, nghĩ đến nữ nhân này là người của Phượng Vô Nhai phái đến, hắn liền tức giận muốn giết người.
Nhưng thật sự giết nàng thì hắn lại không ra tay được, cho nên bây giờ hắn tức giận không nói nên lời, tức giận Vân Thiên Vũ lừa gạt, càng tức giận bản thân không nhẫn tâm.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Cửu Uyên, con ngươi đỏ như máu, cho thấy rằng hắn đã tức giận đến đỉnh diểm.
Lúc này, nến như có người nhìn thấy chỉ sợ sẽ bị hắn dọa chết.
Vân Thiên Vũ không sợ cho lắm, có thì cũng chỉ là bất an, bởi vì bộ dạng Tiêu Cửu Uyên tức giận phát điên nàng gặp qua không phải một lần, cho nên nàng có khả năng chấp nhận rất lớn.
Nhưng nghĩ đến lời nói của Tiêu Cửu Uyên, Vân Thiên Vũ khó hiểu, không phải nàng mới quen biết Phượng Vô Nhai sao? Sao lại thành người của Phượng Vô Nhai rồi, còn mượn cơ hội đến gần hắn, mưu đồ với hắn, nàng không có chút quan hệ nào với Phượng Vô Nhai.
“Tiêu Cửu Uyên, ta và Phượng Vô Nhai không có một chút quan hệ nào cả, lúc trước Tiểu Linh Đang bị bắt không phải người cũng thấy rồi sao? Đêm đó chính là lần gặp mặt đầu tiên của ta và Phượng Vô Nhai.”
Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên ở trong phòng dường như không dao động một chút nào, vẫn tức giận nhìn Vân Thiên Vũ.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ngày đại hôn đó bổn vương đã hoài nghi ngươi không phải Vân Thiên Vũ thật sự, một người thay đổi cũng sẽ không thay đổi hoàn toàn như thế, đại tiểu thư Vân gia chính là một người yếu đuối bất tài, sao bỗng nhiên lại có gan hưu phu vào ngày đại hôn, thậm chí sau đó còn liên tiếp gây chuyện, căn bản ngươi là một người khác, nói mau, ngươi là ai?”
Đôi mắt Vân Thiên Vũ tối đi một chút, nhìn Tiêu Cửu Uyên thản nhiên nói:
“Tiêu Cửu Uyên, nếu như ta nói ta là hồn phách từ dị giới tới, người có tin hay không?”
Vân Thiên Vũ thản nhiên đối diện với Tiêu Cửu Uyên.
Sự tức giận trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Cửu Uyên dần dần giảm xuống, cuối cùng xuất hiện đầy vẻ lo lắng.
Nghe Vân Thiên Vũ nói xong, đôi mắt hắn hơi nheo lại, từng tia lạnh lẽo bắn ra từ đôi mắt đáng sợ của hắn, đâm thẳng vào người Vân Thiên Vũ, giọng nói tàn khốc khát máu vang lên.
“Hồn phách dị giới? Chính là hồn phách trong truyền thuyết phải không?”
Sau khi nói xong, Tiêu Cửu Uyên xoay người cười như điên, nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Ngươi đùa bỡn bổn vương một lần, còn muốn đùa bỡn bổn vương lần thứ hai sao? Hồn phách dị giới, linh hồn, ngươi cũng bịa ra được, có phải ngươi tưởng là như vậy thì bổn vương không thể điều tra ra thân phận thật của ngươi hay không?”
Sau khi Tiêu Cửu Uyên nói xong lại không nhịn được sự tức giận trong lòng, giơ tay lên, một luồng Lam linh ầm một tiếng phóng ra ngoài nổ tung, khung cảnh gian phòng bên ngoài trong nháy mắt đã bị phá hủy.
Mặc dù động tĩnh ở đây lớn nhưng không không kinh động đến Tiêu lão vương gia và Tiêu Dạ Thần, bởi vì buổi tối hai người này quá vui, đều hơi say rồi, lúc này đã ngủ say như chết.
Điều này làm cho Vân Thiên Vũ có chút yên lòng, Vân Thiên Vũ ngước mắt lên lẳng lặng nhìn Tiêu Cửu Uyên, cuối cùng hơi nhếch môi, thản nhiên nói: “Người xem, không phải ta đã nói người sẽ tức giận, ta nói người lại không tin.”
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước nàng không muốn nói với Tiêu Cửu Uyên, bởi vì vừa nói hắn sẽ tức giận, sẽ nghi ngờ, do đó sẽ nghi ngờ đến cùng nàng là ai.