Đây không phải là hiện tượng tốt.
Tiêu Thiên Dịch không nói thêm gì nữa, nhưng bây giờ đã bắt đầu, chẳng lẽ muốn thu tay lại, thu tay, người khác tra được Lục Uyển Nhi là hắn chỉ điểm, vậy hắn chẳng những thất sách, ngay cả mặt mũi cũng mất.
Cho nên Tiêu Thiên Dịch khoát tay: "Tốt lắm, nếu đã như vậy, liền yên lặng theo dõi kỳ biến đi."
Yến Kinh Hồng và Yến Thanh Phong không nói thêm gì nữa, ánh mắt của Yến Thanh Phong giống như dao găm thẳng khoét Vân Thiên Tuyết, nữ nhân này rõ ràng chính là họa thủy.
Vân Thiên Vũ cùng Lục Uyển Nhi đấu giá đã vào một giá cả rất cao, tám vạn lượng.
Tiêu Thiên Dịch nghe vậy, sắc mặt có chút tối, tốn tám vạn lượng tranh giành một Sinh Phu Đan nói ra bị người cười ngạo.
Hắn hiện tại coi như là tiến thối lưỡng nan, Tiêu Thiên Dịch trong lòng phiền não không dứt, đang suy nghĩ nếu như cạnh tranh nữa, chẳng những mất mặt còn mất tiền tài, không bằng thu tay lại đi.
Bất quá không đợi được hắn ra lệnh cho Lam Dật đi ngăn cản Lục Uyển Nhi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Vân Thiên Vũ vang lên: "Lục tiểu thư hảo khí phách, tốt, Sinh Phu Đan thuộc về ngươi."
Nói thật ra, mặc dù tiền này không cần Lục Uyển Nhi đưa, nhưng sắc mặt Lục Uyển Nhi vẫn biến thành màu đen, thầm cắn răng cười khẽ: "Vân tiểu thư khách khí."
Nói thật ra nàng còn không dám gây khó dễ Vân Thiên Vũ như thế nào, chỉ có thể khách khí chào hỏi.
Chỉ là Lục Uyển Nhi vừa mới nói xong, Vân Thiên Vũ lại nói: "Thật ra thì ta cũng không phải quá muốn Hoán Nhan Đan và Sinh Phu Đan, chỉ là muốn xem một chút có thể hay không có người không muốn thấy ta được tốt lành, từ đó ra tay ngăn cản ta, tất nhiên ta lúc trước đã từng đắc tội qua người khác."
Trong lời nói giòn tan của Vân Thiên Vũ vang lên, quay về nhã gian sẽ không nói một câu.
Nhưng người trong đại sảnh dưới lầu một, nghị luận mở ra, lời của Vân Thiên Vũ rất hay nhắc nhở bọn họ một chuyện, đó chính là Lục Uyển Nhi cùng Vân Thiên Vũ cũng không có thù, nàng ta cùng Vân Thiên Vũ ra giá cạnh tranh, rõ ràng là bị người chỉ điểm.
Người có thể sai khiến Lục Uyển Nhi, lại cùng Vân Thiên Vũ có cừu oán? Mọi người vừa nghĩ, trong nháy mắt hiểu rõ, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.
Tuy rằng chuyện này rất giống như do Vân Thiên Tuyết làm, nhưng Vân Thiên Tuyết làm sao có thể sai sử Lục Uyển Nhi, cho nên chuyện này chỉ có thể là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch làm ra.
Trong đại sảnh lầu một rất nhiều người suy đoán ra ngoài, cuối cùng ngẩng đầu thật nhanh nhìn về nhã gian của Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.
Tiêu Thiên Dịch mặc dù ngồi ở trong nhã gian, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường từ mọi người.
Nghĩ đến lời nói của Vân Thiên Vũ lúc trước, nàng cũng không phải là muốn lấy được Hoán Nhan Đan và Sinh Phu Đan, chỉ là muốn xem một chút có người nào gây khó dễ cho nàng, nói cách khác nàng đã sớm đoán được có người sẽ cùng nàng đấu giá Hoán Nhan Đan và Sinh Phu Đan.
Mà nàng sở dĩ ra giá, là vì đặt bẫy cho bọn họ chui, chẳng những để cho bọn họ thua lỗ tiền, nàng còn cố ý nói một câu có thâm ý như vậy
Tất nhiên ta lúc trước đắc tội qua người khác.
Nàng đắc tội với ai, không phải là hắn sao? Lần này tất cả mọi người đều biết chuyện hắn chỉ điểm Lục Uyển Nhi.
Quan hệ giữa hắn và Lục gia bày ra trước mặt tất cả những người ở đây.
Tiêu Thiên Dịch không nghĩ tới Vân Thiên Vũ thế nhưng lại âm hiểm xảo quyệt như vậy, ngay từ đầu đã giăng bẫy để cho hắn nhảy vào.
Tiêu Thiên Dịch cũng không khống chế được lửa giận trong lòng, bàn tay nắm chặt hung hăng đập xuống bàn trà trước mặt, hung hãn nói: "Vân Thiên Vũ, ngươi rõ ràng đánh vào mặt bổn vương."
Trong nhã gian, Vân Thiên Tuyết cũng hiểu ra cái gì, sắc mặt lập tức tái mét, cẩn thận nhìn về Tiêu Thiên Dịch, cũng không dám nói một câu nào nữa.