Tiêu Cửu Uyên thấy vẻ mặt nàng như vậy, ngọn lửa trong lòng lại càng dâng lên, hắn lạnh lùng quát.
“Vân Thiên Vũ, không phải ngươi nói không có bất kỳ mối quan hệ nào với Phượng Vô Nhai sao? Hôm nay Phượng Vô Nhai lại vì ngươi, thiếu chút nữa đã xới tung phủ đệ của ta lên, ngươi nói đây là không có quan hệ gì sao?”
Vân Thiên Vũ hơi sửng sốt, không ngờ Phượng Vô Nhai lại chạy tới xử lý Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng như vậy thì đã làm sao? Phượng Vô Nhai chính là Ma Quân của cung Ma Ảnh, làm việc luôn tùy hứng, chuyện y muốn làm, nàng có thể ngăn cản được sao?
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên lạnh nhạt nói.
“Vương gia, mặc kệ ngươi có tin hay không, những gì nên nói ta cũng nói rồi, ngươi không tin, ta cũng không có cách nào, hôm nay ta tìm ngươi, là muốn hỏi ngươi một chút, dược liệu trong đơn thuốc lúc trước ta đưa cho ngươi, ngươi đã tìm đủ chưa, nếu như đã đủ rồi..., ta có thể lập tức bắt tay vào chế thuốc giải cho ngươi, như vậy độc trong cơ thể ngươi có thể giải hết rồi.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, đôi mắt phượng của Tiêu Cửu Uyên hơi híp lại, sự lạnh lẽo đáng sợ tỏa ra từ ánh mắt, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, chậm rãi nói: “Ngươi cho rằng bổn vương còn có thể tin tưởng ngươi sao? Còn có thể tin tưởng ngươi sao?”
Vân Thiên Vũ ngẩn ra, nhanh chóng nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Nàng nhìn ra sự nghi ngờ, không tín nhiệm trong mắt Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ đột nhiên hiểu ra một chuyện, bởi vì bản thân giấu giếm chuyện tốt của Tiêu Cửu Uyên, cho nên Tiêu Cửu Uyên đã không tin tưởng nàng nữa, hắn đang hoài nghi nàng, hoài nghi nàng sẽ thừa cơ hạ độc thủ với hắn, hoặc là hiện tại hắn đang hoài nghi độc trong cơ thể hắn chính là do cô hạ.
Vân Thiên Vũ không nhịn được cười khẽ, trong lòng dâng lên một sự đau đớn.
Mặc dù nàng và Tiêu Cửu Uyên vẫn là mối quan hệ giao dịch, nhưng ở chung nhiều như vậy, cũng không phải không hề hay biết, hiện tại hắn hoài nghi nàng như vậy, nàng vẫn cảm thấy buồn bã.
Nhưng Vân Thiên Vũ rất nhanh đè nén cảm xúc xuống, nàng cười nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
“Nếu Vương gia đã không hề tin tưởng ta, như vậy ta sẽ không nhúng tay vào chuyện giải độc cho vương gia tình nữa, phương thuốc ta cho vương gia, vương gia có thể đưa cho người có thể hiểu rõ chất độc này xem, nếu như điều tra rõ phương thuốc này của ta có vấn đề, vương gia cứ việc tới tìm ta tính sổ.”
Vân Thiên Vũ nói xong, ung dung cười khẽ, nhưng nụ cười của nàng, khiến người ta cảm thấy xa cách nhiều hơn. Dường như bắt đầu từ giờ khắc này, nàng và Tiêu Cửu Uyên càng lúc càng xa, khoảng cách giữa hai người đã bị kéo rất xa rất xa rồi.
Có cảm giác như vậy, Tiêu Cửu Uyên vô cùng không thích, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, từ từ mở miệng nói.
“Đây là ngươi nói thay bổn vương giải độc, vừa gặp phải chút buồn bực, liền phủi tay không quản.”
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng hỏi: “Vậy Vương gia muốn ta làm gì, cứ việc nói.”
“Phương thuốc giải độc ngươi phối cho bổn vương tổng cộng có mười loại dược liệu, trước mắt bổn vương đã tìm được chín loại, nhưng còn có một loại ta cũng không có sẵn trong tay, danh bát biện linh quỳ, trước mắt bổn vương đã tra được loại dược liệu này ở đâu có, chỉ là tương đối khó kiếm.”
Tiêu Cửu Uyên nói đến đây, ánh mắt thâm trầm nhìn Vân Thiên Vũ.
Lúc trước hắn không muốn cho Vân Thiên Vũ biết loại dược liệu quý hiếm này, nhưng hiện tại hắn muốn thử xem nàng có nói thật không.
“Bát biện linh quỳ đó ở Thiên Mộc Sơn Trang, nghe đồn bên dưới Thiên Mộc Sơn Trang có địa tâm linh viêm ngọc, cho nên đi theo núi có thể tìm ra đủ loại dược liệu cổ quái, quý hiếm.”