Sau đó Lâm Tú Uyển vô cùng vui vẻ, giơ tay ôm chặt lấy Vân Thiên Vũ: “Tiểu Khê Khê, sao này đừng đi đâu nữa nhé, đừng có trốn đi, nếu không mẹ sợ lắm, sợ hãi vô cùng.”
Lâm Tú Uyển nói xong ôm chặt lấy Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ cảm thấy cơ thể nhỏ bé của bà đang run rẩy.
Vân Thiên Vũ vỗ lưng bà, an ủi bà: “Không sao rồi, sau này con sẽ không trốn đi nữa, không bao giờ, không bao giờ như vậy nữa.”
Nếu họ là phụ mẫu của Họa Mi, thì sau này sẽ là phụ mẫu của nàng. Dù gì nàng ở tiểu thần giới cũng không có nơi mẹ tựa, trong thời gian ngắn tìm thấy Tiêu Cửu Uyên là không thể, hơn nữa nếu nàng muốn chống lại thế lực của Thanh Long cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Bây giờ nàng phải tự cường đại bản thân mình mới có thể nhanh chóng tìm thấy Tiêu Cửu Uyên, và chống lại Thanh Long thế gia.
Như vậy cứ để nàng làm nữ nhi của họ, thay Họa Mi tận hiếu, cũng gọi là có chỗ dừng chân.
Vân Thiên Vũ ôm Lâm Tú Uyển, ngẩng đầu nhìn khoảng trời ở núi Diệu Nhật, dường như nàng thấy Họa Mi đang ở trên trời vẫy tay với nàng.
Nàng ta đang mỉm cười với nàng, tiểu thư, ra đi đây, sau này người phải sống vui vẻ nhé. Bóng dáng của nàng ta từ từ biến mất, không còn nhìn thấy nữa.
Khóe mắt Vân Thiên Vũ hơi ươn ướt, Họa Mi, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta, cuối cùng còn cho ta một con đường sống.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa ôm Lâm Tú Uyển. Bùi Khang ở bên cạnh vui mừng nở nụ cười, nước mắt đã tuôn rơi. Ông vẫn tưởng là nữ nhi sẽ trách họ, không ngờ nữ nhi không hề trách họ. Như vậy thật sự quá tốt rồi.
“Nào, Khê Nhi, chúng ta mau xuống núi Diệu Nhật thôi, trời không còn sớm nữa, nếu không xuống núi, sợ là sẽ gặp ma thú, có gì thì xuống khỏi núi Nhật Diệu rồi nói sau.”
“Được.”
Vân Thiên Vũ đồng ý, nàng vừa đến đây, không hề biết về nơi này, thế giới này còn quá lạ lẫm với nàng nên cứ nghe lời họ mà làm.
Một nhà ba người nhanh chóng đứng dậy, đi ra khỏi núi Diệu Nhật. Trên đường đi, Vân Thiên Vũ không quên hỏi Bùi Khang: “Cha, nơi đây rất nguy hiểm đúng không, sao hai người lại đơn thương độc mã đến đây vậy.”
“Mẹ con thường một mình trốn tới đây, ta sợ sẽ có nguy hiểm nên đã tới đây tìm.”
Vân Thiên Vũ nhanh chóng quay đầu nhìn về Lâm Tú Uyển đang ở bên cạnh. Bà đang nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt hài lòng, gương mặt nở nụ cười, thời gian này nhìn bà đã trở nên bình thường hơn nhiều.
Vũ Thiên Vũ nhìn Lâm Tú Uyển, quyết định sau khi nàng về sẽ chữa bệnh cho bà, bệnh của bà không quá nghiêm trọng, có thể chữa được. Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ đột nhiên phía trước có tiếng gầm rất lớn. Tiếng gầm này khiến mặt đất cũng rung động.
Mặt Vân Thiên Vũ hơi biến sắc, Bùi Khang bên cạnh nàng cũng lập tức sợ hãi kêu lên: “Không xong rồi, gặp phải ma thú rồi.”
Ông nhanh chóng bước tới trước Vân Thiên Vũ và Lâm Tú Uyển để bảo vệ hai người.
Lúc này phía trức có con tê giác một sừng xông tới, nhưng không chỉ một con mà tới ba bốn con.
Mắt những con tê giác một sừng này đều đỏ au, rõ ràng là đã bị người ta chọc giận, cho nên lẩn trốn trong rừng, chúng xuất hiện nhìn thấy vài người cản đường chúng ở phía trước, ma tính lại phát tác. Mấy con tê giác một sừng đi tới chỗ Bùi Khang.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn sang phía Bùi Khang, nhìn thấy ông phất tay, khởi động linh lực toàn thân, linh lực được tạo ra nhắm thẳng vào người con thú, lòng bàn tay ông xuất hiện những chấm nhỏ tựa như những vì sao, bắn thẳng tới con tê giác một sừng kia.