Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch sắp sửa lấy quận chúa phủ Yến Bắc hầu Yến Thanh Phong làm chính phi.
Cho nên hôn sự của hai người họ cần được sắp đặt trước, bắt đầu bận rộn để chuẩn bị.
Cả kinh thành đều vô cùng náo nhiệt, nhưng trong không khí náo nhiệt này, lại có một nhân tố không hài hòa đang tồn tại.
Sau khi thẩm tra Tưởng gia xong, từ Tưởng lão quốc công cho tới nam tử nhỏ tuổi nhất Tưởng gia đều bị hoàng đế hạ chỉ chém đầu thị uy.
Còn về nữ gia quyến đều bị sung đến biên ải làm kỹ nữ, cả đời làm nô dịch, không được vào kinh nửa bước.
Bởi vậy Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu vô cùng kích động, cuối cùng không chịu được kích thích mà phát điên, sau đó bị hoàng đế hạ chỉ nhốt vào khu vực cấm.
Người trong kinh thành thấy Tưởng gia bị hủy diệt và cảnh ngộ của Hoài vương, đều than ngắn thở dài.
Nhưng sự chú ý của mọi người nhanh chóng chuyển hướng. Đại hôn của hai vương phủ sắp tới, cả kinh thành đều vô cùng náo nhiệt.
Trong Ly thân vương phủ, thần thái của Tiêu Cửu Uyên vô cùng vui vẻ, khí thế vốn đã hơn người lại thêm chuyện vui nên mặt mày hớn hở, cử động chân tay vô cùng hào hoa phong nhã.
Tiêu Cửu Uyên như vậy vô cùng thu hút mọi người, hễ ai nhìn thấy hắn đều cảm thấy bị hấp dẫn.
Trong kinh thành, từ lão phu nhân tám mươi tuổi đến nữ hài tử bảy tuổi đều bị thu hút.
Trong phủ Ly vương, hạ nhân cũng thấy vui mừng, vương gia tâm trạng vui vẻ thì nhìn ai cũng vô cùng dịu dàng, dù hạ nhân có làm sai điều gì, vương gia cũng xem như là không thấy.
Vương gia như vậy, mọi người đều vô cùng mong ngóng vương phi, tin rằng khi đón được vương phi, tâm trạng của vương gia càng ngày càng tốt hơn, những ngày tháng sau này của họ sẽ trở nên tươi đẹp.
Trong không khí vui vẻ này, ngày đại hôn đang tới gần, còn mười ngày nữa là tới ngày đại hôn của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Nhưng sáng sớm nay, khi Tiêu Cửu Uyên còn chưa thức giấc đã nghe thấy cổng vương phủ bị người gõ vang.
Quản gia của phủ Ly vương nhanh chóng dẫn người ra mở cổng, sau khi mở cổng nhìn thấy người đến là công công thân tín của thái hậu nương nương, công công vừa xuất hiện trong lòng như có lửa đốt nói: “Mau gọi vương gia dậy, tình hình của thái hậu không được tốt cho lắm.”
Quản gia cả kinh, nhanh chóng mở miệng: “Thái hậu nương nương bị làm sao vậy?”
Thái giám khẽ nói: “Thái hậu nương nương đã bị ốm, vốn cơ thể thái hậu rất yếu ớt, lại nhiều ngày qua lo lắng cho cơ thể của hoàng thượng nên tối hôm qua đột nhiên khó chịu, gọi ngự y vào khám, lại nói là chuẩn bị lo hậu sự.”
Thái giám nói xong, quản gia lập tức kinh ngạc, nhanh chóng dẫn tiểu thái giam đi tới viện của Tiêu Cửu Uyên.
Thái giám nhanh chóng bẩm báo việc này với Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên vốn đang trong phòng ngủ, nghe Bạch Diện bẩm báo, nhanh chóng tỉnh táo, cả người đều khó chịu.
Tuy rằng mẫu hậu luôn thiên vị huynh trưởng nhưng tới nay vẫn luôn đối xử tốt với hắn, luôn che chở cho hắn.
Trước đây hắn vẫn luôn vì chuyện thái hậu ưu ái hoàng huynh mà cảm thấy khó chịu, cho nên mấy ngày vừa qua hắn không hề tiến cung để thăm thái hậu. Không ngờ thái hậu lại như vậy.
Tiêu Cửu Uyên không dám nghĩ ngợi nữa, trong lòng vô cùng hối hận, nhanh chóng quay người mặc quần áo thức dậy, dẫn theo thuộc hạ tiến cung.
Trên đường đi hắn không quên hỏi thái giám hầu hạ mẫu phi: “Phát hiện ra thái hậu nương nương khó chịu từ bao giờ.”
“Hồi vương gia, sau nửa đêm, cung nữ hầu hạ thái hậu pháy hiện thái hậu nương nương không ngừng quay qua quay lại, cảm thấy không ổn nên tới xem xem, nào ngờ phát hiện ra thái hậu hít thở khó khăn, dường như không thể thở được, vô cùng khó chịu, cung nữ hoảng sợ, mau chóng gọi người truyền ngự y tới khám, sau đó phái người đi mời hoàng thượng.”