Bà ta nhìn thấy Vân Thiên Vũ bởi vì vất vả chữa bệnh cho bà ta, cho nên khuôn mặt gầy đi rất nhiều, thái hậu vô cùng đau lòng.
Nếu như nói trước kia đối xử tốt với Vân Thiên Vũ là vì Cửu Uyên đứa bé đó thích Vân Thiên Vũ, hiện tại thái hậu cũng thật sự rất thích Vân Thiên Vũ.
Ở với nha đầu kia một thời gian dài, sẽ biết nha đầu kia không bao giờ nói những lời khiến người khác ưa thích, nhưng thật sự sẽ thành tâm thật ý đối xử tốt với người khác.
Nha đầu như vậy là một nha đầu tốt.
"Đứa bé ngoan, ba ngày này khiến ngươi chịu khổ rồi, ai gia phải cảm ơn ngươi."
"Thái hậu nương nương đừng khách khí, sau khi vương gia rời kinh, chuyện khiến vương gia bận tâm nhất chính là bệnh của thái hậu nương nương, cho nên thái hậu nương nương nhất định phải khỏe lại."
"Uyên nhi là một đứa trẻ tốt."
Thái hậu nói đến Tiêu Cửu Uyên, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
Nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên, bà ta lại nghĩ tới hoàng đế.
Ba ngày qua, hoàng đế một bước cũng không đặt chân đến cung điện của bà ta, bởi vì hoàng đế không đến, cho nên trong cung từ hoàng hậu cho tới quý nhân đều không dám đến thăm bà ta. Mọi người dường như sợ hoàng đế tức giận, cho nên không có ai đến vấn an thái hậu.
Tình huống như vậy khiến tim thái hậu nguội lạnh.
Nếu không phải có Vân Thiên Vũ ở cùng, từ trước đến nay nàng luôn nói Tiêu Cửu Uyên rất lo lắng cho bệnh tình của bà ta, thái hậu hận không thể chết cho rồi, nhưng cuối cùng bà ta vẫn khỏe lại.
"Vũ nhi, ngươi xuất cung đi, đợi ngươi rảnh rồi tiến cung tới thăm ai gia."
"Vâng, thái hậu nương nương." Vân Thiên Vũ đứng dậy tạ ơn.
Ba ngày nay nàng đều ở trong cung của thái hậu, vẫn không biết phía bên An thân vương phủ thế nào rồi, cho nên vẫn là xuất cung đi xem thử.
Vân Thiên Vũ thỉnh an thái hậu, sau đó trở về An thân vương phủ.
Đợi đến khi nàng vào An thân vương phủ, biết An thân vương phủ không xảy ra chuyện gì, Vân Thiên Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong An thân vương phủ, Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ hồi phủ, nhanh chóng chạy tới hỏi Vân Thiên Vũ tình hình ở trong cung, xem có người làm khó nàng hay không.
Trong phòng khách, sau khi hai ông cháu biết Vân Thiên Vũ không sao, trong lòng liền thả lỏng, nhưng đồng thời đối với chuyện Tiêu Cửu Uyên đi đến núi Phượng Hoàng lại vô cùng căm tức.
Tiêu Lăng Phong tức giận nói: "Hoàng thượng rõ ràng không muốn để hai con thành thân, bằng không Đông Ly ta có bao nhiêu đại tướng, tại sao chỉ phái Tiêu Cửu Uyên đi đến núi Phượng Hoàng chứ."
"Con sợ hoàng thượng sẽ ra tay đối phó với cửu hoàng thúc."
Vẻ mặt Tiêu Dạ Thần lo lắng.
Gã suy nghĩ rồi nói: "Nếu không con dẫn người lặng lẽ đi đến núi Phượng Hoàng, âm thầm giúp đỡ cửu hoàng thúc, hai người thấy thế nào?"
Tiêu Dạ Thần thật sự rất lo lắng cho Tiêu Cửu Uyên, sợ Tiêu Cửu Uyên xảy ra chuyện gì.
Nhưng gã nhìn thấy rất rõ ràng, Vũ Mao rất thích cửu hoàng thúc, với tính cách của nàng, nếu như cửu hoàng thúc xảy ra chuyện, nàng nhất định sẽ đau lòng đến chết.
Cho nên không bằng để gã đi đến bảo vệ t cửu hoàng thúc.
Vân Thiên Vũ lại lắc đầu: "Mọi người đừng lo lắng, Tiêu Cửu Uyên tạm thời không xảy ra chuyện gì, chờ con sắp xếp xong xuôi tất cả, con sẽ dẫn người đi đến núi Phượng Hoàng."
"A."
Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần nghe Vân Thiên Vũ nói rằng muốn đi đến núi Phượng Hoàng, hai ông cháu đều lắc đầu.
"Không được không được, núi Phượng Hoàng vô cùng nguy hiểm."
"Nghe nói người bình thường đi vào đều không thoát được, con đi thì quá nguy hiểm."
Tiêu Lăng Phong chỉ mới nghĩ đến đã thấy sợ hãi: "Ta kiên quyết không đồng ý."
Vân Thiên Vũ không nói gì, lúc này để binh tướng của An thân vương phủ luyện đan vẫn quan trọng hơn.
"Lúc này mặc kệ chuyện ở núi Phượng Hoàng đi, mọi người vẫn nên sắp xếp hai vạn thân binh của An thân vương phủ cho tốt, con sợ hoàng thượng thừa lúc Tiêu Cửu Uyên không ở kinh thành, sẽ ra tay với binh tướng của An thân vương phủ."