Nàng chờ ta, ta sẽ trở về tìm nàng.
Sau khi hắn nói xong, thân hình khẽ động, giống như một ngôi sao bắn ra ngoài.
Hắn đi đồng thời ra lệnh trong lòng: “Phục Hổ, ở lại bảo vệ Vũ Nhi, cũng nói cho nàng biết ta có việc trở về Đế Kinh một chuyến, không để cho nàng đi Đế Kinh, chờ ta trở lại tìm nàng.”
“Vâng.”
Linh thú Phục Hổ lên tiếng trả lời.
Tiêu Cửu Uyên và hai trưởng lão Thanh Long thế gia vừa đi, hai người Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ liền dẫn linh thú tới.
Nhưng bọn họ đi tới đây không nhìn thấy ai.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ càng khó coi, tâm tình nặng nề không nói nổi, nàng không lo lắng Tiêu Cửu Uyên bị người đuổi giết, ngược lại nàng lo lắng Thanh Long thế gia mang người đi.
Phượng Vô Nhai nhìn sắc mặt nàng không tốt, trấn an nàng:
“Muội đừng gấp gáp, hắn không sao đâu.”
“Ta lo lắng hắn bị người ta mang đi, bị người Thanh Long thế gia mang đi.”
Vân Thiên Vũ nói xong nhìn xung quanh một lượt, không phát hiện ai phía sau liền lắc mình chạy thẳng phía trước.
Nhưng nàng còn chưa đi đã nghe thấy bụi cỏ bên cạnh mình có tiếng động.
Nàng nhanh quay đều nhìn sang, nhìn thấy Phục Hổ linh thú của Tiêu Cửu Uyên.
Phục Hổ và Ngạo Minh đều là linh thú lục cấp giống nhau, đã có thể nói chuyện giống người, cho nên Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy nó liền vội vàng hỏi:
“Tiêu Cửu Uyên đâu, có phải chàng bị người của Thanh Long thế gia mang đi hay không?”
Phục Hổ nhanh chóng nói: “Đúng vậy, chủ tử bị mang đi, ngài để ta lại bảo vệ người, đúng rồi, ngài nói người không được đi đến Đế Kinh tìm ngài, ngài sẽ trở về tìm người.”
Trong nháy mắt sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi.
Phượng Vô Nhai thấy sắc mặt Vân Thiên Vũ không tốt, vội vàng nói: “Muội không nên nóng lòng, chúng ta lập tức khởi hành đi kinh thành tìm tên kia.”
Vân Thiên Vũ chậm rãi lắc đầu, nói: “Trước tiên ta tìm một nơi tu luyện linh lực, đợi ta đột phá cấp bậc linh vương sẽ đi kinh thành tìm chàng.”
“Đi.”
Hai người mang theo mấy con linh thú ra khỏi Băng Hà cốc.
Lúc này bên ngoài Băng Hà cốc đang đanh nhau, những người đánh nhai vừa đánh vừa kêu rầm rĩ.
“Đây là chúng ta nhìn thấy trước, vì sao phải cho đám người các ngươi.”
“Ngươi nhìn thấy trước thì là của ngươi sao? Bằng bản lĩnh của mình, ai lấy được thì là của người đó.”
Thì ra có người muốn có được Thương Lan thất châu, muốn chiếm Thương Lan thất châu, kết quả người khác cũng muốn có được, người của mấy phe phái đánh nhau.
Mặc dù hai người Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai cũng rất hứng thú với Thương Lan thất châu trong dòng sông trong cốc nhưng lúc này tâm trạng bọn họ không tốt cho nên không muốn tranh giành Thương Lan thất châu.
Chỉ là bọn họ không đoạt liền có một đạo thân ảnh khác đến.
Chớp mắt liền nhảy vọt tới.
Xông ra cướp đoạt Thương Lan thất châu không phải ai khác chính là Ngân Nguyệt Long Giao.
Ngân Nguyệt Long Giao nhào vào sông trong Băng Hà cốc, cái miệng lớn hút một cái, Thương Lan thất châu ẩn mình giữ dòng sông liền bị nó hút vào bụng.
Thân hình nó nhảy lên bờ, thây hình to lớn ở giữa không trung xoay quanh, uốn lượn, đuôi rồng to lớn dấy lên cuồng phong, rất nhiều người trên mặt đất trợn mắt há mồm trước tất thảy, một lúc lâu cũng không có phản ứng.
Ngân Nguyệt Long Giao trên bầu trời thấy mọi người ngây ngốc nhìn nói, nó đắc ý lắc lắc cái đuôi vài cái, cuối cùng thân hình khẽ động tiến vào mặt đất, đợi lúc nó xuống đất, thân hình to lớn bỗng thu nhỏ.
Biến thành một con rắn nhỏ màu bạc, con rắn há miệng một cái, bảy viên châu trong suốt sáng bạc liền nối liền thành một hàng đi ra. Liền rơi vào tay Vân Thiên Vũ.