Chẳng lẽ giấc mơ lúc trước của nàng là thật.
Vậy tại sao nàng tỉnh lại làm sao cũng không nghĩ ra được.
Vân Thiên Vũ nhíu mày, nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Nàng chỉ nhớ rõ một đêm trên bãi săn, nàng cứu Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, lại tuyệt nhiên không nhớ chuyện Tiêu Cửu Uyên đã cứu nàng.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ, từ từ nở nụ cười.
Chỉ là nụ cười kia thoắt ẩn thoắt hiện mà hư vô, thật giống như không có linh hồn, đôi mắt phượng của hắn cũng mất đi sự hung phấn ngày xưa, thất thần nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ hỏi.
“Ta vẫn muốn tìm được ngươi, hỏi ngươi một câu.”
Vân Thiên Vũ mở miệng: “Ngươi hỏi đi.”
“Năm đó tại sao ngươi không quay lại, tại sao không quay lại?”
Vân Thiên Vũ nhíu mày: “trong đầu ta không có một chút hình ảnh nào, ta không nhớ được.”
Vân Thiên Vũ lại cho Tiêu Cửu Uyên một đao.
Đau đến mức trong lòng hắn chảy máu.
Hóa ra khúc mắc của hắn cho tới nay, trong lòng người ta là chuyện vô can như vậy.
Không nhớ rõ, vậy mà nàng lại quên hết.
Mà hắn cứ luôn không giải được khúc mắc, mỗi khi nhớ tới chuyện năm đó, lại oán hận trong lòng, không tin người khác, trở nên lạnh lùng, trở nên vô tình, trở nên cường thế.
Nhưng nàng lại quên.
Ha ha ha, Tiêu Cửu Uyên cười ha hả, chỉ là nụ cười của hắn thiếu sự sắc bén ngày xưa, lại thêm sự thê lương khiến người khác đau lòng.
Đôi mắt như ánh sao đêm của hắn cũng mất đi sự lấp lánh, đỏ lên, không khí trở nên trầm lặng, hắn nhìn Vân Thiên Vũ, nói từng chữ một.
“Vân Thiên Vũ, giữa chúng ta có phải một bút có thể xóa bỏ không.”
“Bổn vương không tôn trọng, không tín nhiệm, ngươi đều có thể một bút xóa bỏ, bởi vì những gì ta làm đối với ngươi so với ngươi đối xử với ta cũng không tính là quá ác, ta làm khó ngươi, không tin ngươi, nhưng lúc ngươi cần nhất lại giúp đỡ ngươi, còn ngươi thì sao, lúc trước một chút hi vọng cũng không cho ta.”
Tiêu Cửu Uyên sâu kín lành lạnh cười khẽ, bởi vì nghĩ đến chuyện năm đó, lại nhớ đến một câu không nhớ rõ của Vân Thiên Vũ kia.
Trong lòng hắn vô cùng vô cùng khó chịu.
Thật ra lúc nhìn thấy tờ giấy Gia Khánh đưa tới, hắn không tin, nhưng trên tờ giấy Gia Khánh viết một câu, khiến hắn khẳng định một chuyện.
Đó chính là Gia Khánh đã gặp Vân Thiên Vũ.
Bởi vì nàng ta nói, năm đó trong lúc vô tình nàng ta nhìn thấy một tiểu cô nương dưới vách núi, nghe thấy nàng thì thầm một câu thần tiên ca ca.
Chính bởi vì một câu thần tiên ca ca kia của nàng, khiến nàng ta suy nghĩ, cho nên mới lên núi cứu hắn.
Mà hắn cũng bởi vì một câu thần tiên ca ca này, khẳng định Gia Khánh nhận ra Vân Thiên Vũ.
Nàng ta quả quyết không dám lừa hắn việc này, cho nên tiểu nữ tử năm đó quả thật là Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ, ý cười trên khóe môi càng lúc càng đậm hơn, lại càng ngày lúc mong manh.
Qua nhiều năm như vậy, hắn cứ luôn thay nàng nghĩ lý do.
Nghĩ đến thời điểm gặp lại, nàng có thể sẽ nói cho hắn biết hay không, thật ra năm đó nàng muốn đi.
Nhưng đại nhân không tin nàng, hoặc là trên đường trở về nàng gặp dã thú, cho nên không cách nào quay lại, hoặc là nàng cũng bị thương nặng.
Nhưng mà bây giờ không có gì, chỉ là một câu quên rồi.
Nghĩ đến điều này, Tiêu Cửu Uyên lại muốn cười, hóa ra người thật sự ngốc là hắn.
Từ nhỏ mẫu hậu hắn đã nói cho hắn biết không thể không phòng bị người khác, nhưng không thể có tâm hại người khác, người phải biết bảo vệ mình.
Nhưng hắn cứ luôn kiên trì, mọi người đều có thể diện, nhưng đến cuối cùng vẫn bị người khác hung hăng đánh thẳng vào mặt.
Trong lòng Tiêu Cửu Uyên, rốt cuộc không chịu nổi kích thích như vậy, huyết khí trong lồng ngực tuôn trào, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Vết máu kia làm nổi bật dung mạo tuyệt mỹ của hắn, lại tạo ra một vẻ đẹp khác thường, đẹp đến nín thở.