Hai người mang theo thủ hạ quay về Ly Thân Vương phủ, ba linh thú và Ảnh Tử cũng lặng lẽ đuổi theo.
Điêu Gia ưu thương nói: "Không cam lòng, Điêu Gia thật không cam lòng."
Tuy nói nam nhân này nhiều lần cứu chủ tử nhà mình, thế nhưng chủ tử cứ như vậy bị hắn cưới đi, có phải quá dễ dàng hay không, hơn nữa hắn từng nói muốn ăn chồn, nên trong lòng lòng Điêu Gia rất khó chịu.
Không ai để ý tới oán niệm của Điêu Gia.
Sau khi Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ về Ly Thân Vương Phủ liền lập tức tiến vào gian phòng Tụ Linh trận tiến hành bế quan tu luyện.
Chuyện bên ngoài bọn họ không quan tâm.
Nhưng người của Ly Thân Vương Phủ và An Thân Vương lại hừng hực khí thế bận rộn chuẩn bị đại hôn cho hai người.
Hai đại vương phủ vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên trừ hai phủ náo nhiệt.
Hoài Vương phủ, Tuyên Vương phủ, Yến Bắc Hậu phủ, Tô Quốc Công phủ cũng không kém phần náo nhiệt.
Toàn bộ kinh đô đều sôi trào.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ hoàn toàn không có tâm trạng như vậy, hai người đang bế quan tu luyện, thời gian tu luyện này kéo dài đến mười ngày.
Lần này tu luyện đặc biệt chậm, thứ nhất là từ lam linh trở đi, tu luyện linh lực càng khó, thứ hai là Vân Thiên Vũ phát hiện Tụ Linh trận này hoàn toàn kém Thiên Mộc sơn trang của sư phụ.
Bởi vì dưới lòng đất Thiên Mộc sơn trang có ngọc Linh Viêm, cho nên linh lực dồi dào, nhưng Tụ Linh trận hoàn toàn là dùng tinh linh hút linh lực trong đất trời, nhưng vì không gian này linh lực đặc biệt ít, cho nên cho dù Tụ Linh trận hấp thụ linh lực cũng có hạn.
Cho nên lần này tu luyện, Vân Thiên Vũ phí ròng rã thời gian mười ngày mới đột phá lam linh đỉnh phong vọt tới thanh linh hạ cấp.
Tuy nhiên cũng may vẫn có đột phá, Vân Thiên Vũ vô cùng vui vẻ.
Nàng đưa tay ngưng tụ, trên đầu ngón tay hiện lên linh lực màu xanh nho nhỏ.
Vân Thiên Vũ nhịn không được cười rộ lên.
Cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng, đột phá lam linh đỉnh phong.
Sau này nếu lại tu luyện, nàng dự định sẽ đưa Tiêu Cửu Uyên về Thiên Mộc Sơn Linh tu luyện.
Như vậy sẽ nhanh hơn nhiều.
Đúng rồi, không biết Tiêu Cửu Uyên tu luyện thế nào?
Vân Thiên Vũ chầm chậm đứng dậy, đi ra ngoài.
Nàng vừa đi ra khỏi liền nhìn thấy biểu tỷ Diệp Gia canh giữ ở trước cửa, ba linh thú cũng ở ngoài cửa trông coi.
Thấy nàng tươi cười rạng rỡ, thần thái sinh động đi ra, mọi người liền biết nàng đã có đột phá, ai cũng vui mừng reo lên.
"Vũ Mao, muội thăng cấp rồi."
"Ừm, cuối cùng cũng thăng cấp."
Nàng nói xong liền hỏi Diệp Gia: "Ly Vương gia đâu, đã ra khỏi phòng chưa."
"Ra rồi, mới ra không lâu, tỷ thấy Ly Vương gia hình như cũng có đột phá."
Diệp Gia vui vẻ nói, Ly Thân Vương gia lại đột phá, hình như chính là tử linh.
Tử linh rất ít gặp, sau khi Ly Thân Vương gia thành Tử Linh cường giả, sẽ có thể bảo vệ biểu muội, không cho người ta bắt nạt nàng nữa.
Thật là quá tốt rồi.
Vân Thiên Vũ cũng vui mừng, nàng quay người đi về chỗ của Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên cũng không có trong phòng, Vân Thiên Vũ lại quay người đi về thư phòng của hắn.
Nhưng nàng chưa đi đến thư phòng, liền nghe được có tiếng động trong gian phòng nào đó.
Vân Thiên Vũ không hề nghĩ ngợi, trực giác nghĩ rằng Tiêu Cửu Uyên ở trong phòng làm gì đó, liền đẩy cửa đi vào.
Sau đó nàng nhìn thấy cái gì?
Một bức tranh mỹ nam tắm rửa.
Trong ao bạch ngọc hình bán nguyệt, hơi nước bốc lên mờ ảo, trong không khí có mùi hương nhàn nhạt.
Còn nam nhân đang lười biếng nửa tựa bên cạnh ao, hơn nửa người chìm vào trong nước, chỉ lộ ra nửa người trên cường tráng. Trên nửa người, giọt sương trong suốt chậm rãi chảy xuống, trượt thẳng xuống đến hai điểm đỏ.