“Ta cũng không biết loại bệnh này của ngươi đã đến mức độ nào rồi nên không chắc có thể trị được.”
Tiêu Cửu Uyên nghĩ về bệnh của mình, ánh mắt u ám trầm giọng đáp.
“Ta có thể cho nàng nhìn thấy bộ dạng lúc ta phát bệnh.”
“Chuyện này…”
Vân Thiên Vũ còn chưa nói dứt lời, Tiêu Cửu Uyên đã gọi Bạch Diệu từ bên ngoài vào.
“Lập tức đóng chặt tất cả cửa sổ của mật thất.”
Sắc mặt Bạch Diệu lập tức thay đổi, vội mở miệng ngăn cản: “Vương gia, tuyệt đối không thể, nếu vương gia vào trong mật thất sẽ?”
Bạch Diệu chưa nói hết đã bị Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng quát: “Lập tức đi chuẩn bị đi.”
Bạch Diệu không dám nói thêm nữa, vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị phong bế mật thất.
Phía sau đại sảnh, Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Ta không phải không tin ngươi, ta tin ngươi có hội chứng bài xích không gian kín.”
“Ta muốn cho nàng xem bệnh của ta có cách chữa trị hay không?”
Tiêu Cửu Uyên thật sự muốn chữa khỏi bệnh này, bởi vì nếu như người khác phát hiện hắn mắc loại bệnh này, rất có thể sẽ biến nó thành nhược điểm chí mạng của hắn, sau đó chỉ cần nhốt hắn trong một không gian bị bịt kín, hắn nhất định sẽ phát bệnh, đến lúc đó kẻ thù không tốn công tốn sức mà vẫn có thể dễ dàng giết hắn.
Cho nên từ trước đến nay hắn luôn muốn chữa khỏi loại bệnh này.
Nhưng bởi vì vẫn luôn không thể tin tưởng được ai khác, cho nên không dám tìm đại phu xem bệnh.
Hiện tại hắn tin tưởng Vân Thiên Vũ, hơn nữa y thuật của nàng rất lợi hại, cho nên trong lòng Tiêu Cửu Uyên tràn ngập hy vọng.
Hơn nữa, hắn nghĩ đến lúc trước mình từng giết người của Lăng Vân Tông, đám người đó nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, Vân Thiên Vũ nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cho nên hắn muốn tìm cơ hội đi cùng nàng, như vậy sẽ có thể âm thầm bảo vệ nàng.
Hắn dám khẳng định rằng đám người của Lăng Vân Tông nhất định sẽ ngóc đầu trở lại.
Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ vừa nhìn Vân Thiên Vũ. Làm một động tác mời.
Tiêu Cửu Uyên của hiện tại, quả nhiên như hắn đã từng nói trước kia, đã bắt đầu học cách tôn trọng Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ đương nhiên nhìn ra được điều này, mọi oán hận trước đây của nàng đối với Tiêu Cửu Uyên rốt cuộc cũng tiêu biến.
Nàng nhẹ gật đầu, quyết định giúp Tiêu Cửu Uyên chữa khỏi chứng bệnh này, chứng bệnh này vốn dĩ sinh ra lúc Tiêu Cửu Uyên cứu kiếp trước của hắn, nàng có nghĩa vụ chữa khỏi chứng bệnh này cho hắn.
“Vậy đi thôi, nếu ngươi ở trong không gian kín mà cảm thấy sợ hãi thì cứ kêu lên một tiếng, ta và Bạch Diệu sẽ đi vào.”
Tiêu Cửu Uyên gật đầu, lúc này, hắn tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không còn sự lãnh lệ băng hàn của lúc trước nữa, bởi vì hắn nhìn ra Vân Thiên Vũ đã hoàn toàn không còn oán hận hắn nữa, điều này làm cho tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Hơn nữa hắn đã gỡ được khúc mắc trong lòng Vân Thiên Vũ nhiều năm về trước rằng hắn chưa từng từ bỏ nàng, nàng lúc ấy đã nhanh chóng đến cứu hắn.
Trong đôi mắt đen láy của Tiêu Cửu Uyên thoáng lóe lên một chút rạng rỡ.
Ánh mắt ấy khiến khuôn mặt hắn sáng bừng lên một vẻ tuyệt mỹ như ngọc như ngà.
Vân Thiên Vũ theo sau Tiêu Cửu Uyên tiến vào một gian mật thất của Ly thân vương phủ, đám người Hắc Diệu và Hạ Hỉ ở đằng sau cũng nhìn thấy được nét mặt rạng ngời của Vương gia, lại nhìn sắc mặt của Linh Nghi quận chúa cũng hòa nhã hơn rất nhiều.
Hai người tựa như đã hàn gắn lại những vết nứt trước đây, tuy rằng không rõ bọn họ đã làm cách nào để hàn gắn nhưng mọi người trong Ly thân vương phủ đều rất hào hứng.
Hắc Diệu là nngười hưng phấn nhất, gã cười đến thực vui vẻ.
Ngược lại với đám người trong Ly thân vương phủ, ba tiểu linh thú của Vân Thiên Vũ lại vô cùng bất mãn, đặc biệt là Điêu Gia, ngồi ở ngoài lan can được chạm trổ hoa văn, vẻ mặt của nó chính là biểu hiện không còn tha thiết muốn sống.
“Điêu Gia cảm thấy đời này không còn chút hy vọng nào cả, không còn tha thiết muốn sống, buồn đến tiều tụy.”
Ngạo Minh giơ vuốt lên nhấc nó từ lan can được chạm trổ xuống.
Đừng giả vờ như mình sắp chết đến nơi nữa, Ly thân vương gia là ân nhân cứu mạng của chủ nhân, làm linh thú phải biết ơn.
“Nhưng hắn là một tên xấu xa, hắn muốn chưng Điêu Gia ta để làm món ăn.”