Bởi vì thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn không quen thuộc địa hình núi Phượng Hoàng, người thực sự quen thuộc là Nam Dương vương Dung Hành.
Dung Hành bày ra chuyện thái tử Nam Chiêu tấn công huyện Thanh Bình.
Mục đích chính là để điều Tiêu Cửu Uyên và Long Lân quân ra khỏi kinh thành, như vậy y sẽ không kiêng nể gì mà tấn công kinh thành.
Mà nàng lại hính là cái cớ để y tấn công.
Còn những lời đồn trước đó ở kinh thành và ở trong cung về nàng đều do y sai người làm.
Y tưởng bây giờ nàng đã bị trọng thương, không thể nào xuất hiện ở đây, như vậy y sẽ mượn cớ tấn công vào Đông Ly quốc.
Trên cổng thành, Vân Thiên Vũ cười lạnh: “Nam Dương vương, không phải ngươi nói chỉ cần đưa được ta đến quận Thanh Bình, ngươi sẽ lui quân sao? Vậy ngươi nhanh lui quân đi. Chỉ cần ngươi lui quân năm mươi dặm, Vân Thiên Vũ ta tự nguyện theo ngươi về quận Thanh Bình, tuyệt đối không đổi ý.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, hoàng đế cũng bắt đầu phản ứng, nhanh chóng quát lên với Dung Hành đang ở ngoài cổng thành: “Dung Hành, ngươi còn không mau ra lệnh lui quân, Linh Nghi quận chúa đã nói sẽ tự nguyện đi theo ngươi về quận Thanh Bình để khiến thái tử Nam Chiêu không tấn công vào quận Thanh Bình nữa, trẫm lệnh cho ngươi lập tức lui quân.”
Mặt Dung Hành tối sầm lại, vốn dĩ là một kế hoạch hoàn hảo sao lại thành ra thế này.
Bây giờ phải làm thế nào? Nếu y lui binh, không chỉ Dung gia chết mà tâm huyết bao nhiêu năm cũng uổng phí.
Nếu y không lui binh, dù chiếm được giang sơn Đông Ly quốc thì cũng ô danh cả một đời, không thể nào gột rửa hết.
Dung Hành đang ở tình thế khó xử.
Trên cổng thành, đột nhiên xảy ra biến cố, tả tướng Tần Mộ Thương đang đứng bên cạnh hoàng đế bỗng ra tay.
Y vừa dùng một tay bóp vào cổ hoàng đế vừa nhìn ra phía ngoài cổng thành hét lớn: “Phụ vương, chúng ta không thể lui quân, người quên chuyện mẫu phi của con rồi sao? Chính tên cẩu hoàng đế này đã hại nhi tử, hại cả nhà chúng ta.”
Ở ngoài cổng thành, Dung Hành lấy lại tinh thần, quay người hét lớn: “Cẩu hoàng đế, hôm này ta sẽ báo thù cho thê tử của ta, năm đó chỉ vì ngươi nhìn trúng thê tử của ta mà đã hạ dược lúc nàng ấy đang mang thai, hại nhi tử của ta từ khi sinh ra thân thể đã yếu ớt, thế mà ngươi còn chưa dừng tay, lại dựng chuyện nàng ấy đã chết, hại cả nhà chúng ta ly tán, ai có thể ngở được ngươi lại đưa thê tử của ta vào hậu cung ở kinh thành. Thê tử của ta buồn bực sầu não, cuối cùng chết trong hoàng cung của ngươi. Cẩu hoàng đế, ngươi là kẻ tán tận lương tâm, Dung Hành ta thề không đội trời chung với ngươi, ta nhất định phải báo thù cho thê tử.”
Nam Dương vương Dung Hành khóc lóc kể lể.
Lúc này mọi người trong ngoài thành đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
Thế này là thế nào, không phải là nói muốn đưa Linh Nghi quận chúa đến quận Thanh Bình ư?
Sao lại thay đổi thành báo thù cho thê tử rồi.
Trên cổng thành, sắc mặt lão hoàng đế trắng bệch, lão ta khó có thể tin được người đang bóp cổ mình lại là Tần Mộ Thương: “Ngươi chính là nhi tử của Nam Dương vương Dung Hành.”
“Đúng vậy, ta chính là nhi tử của Nam Dương vương Dung Hành, sở dĩ ta tiến cung làm quan là để có ngày báo thù cho mẫu thân của ta. Tên cẩu hoàng đế nhà ngươi cướp đoạt thê tử của người khác, Dung gia chúng ta thề không đội trời chung với ngươi, ta muốn báo thù cho mẫu thân.”
Hôm nay Tần Mộ Thương vốn không muốn để lộ bản thân.
Nhưng không ngờ Vân Thiên Vũ lại xuất hiện.
Khiến phụ thân của y rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Y đành phải để lộ bản thân và vạch trần bộ mặt thật của lão hoàng đế.
Như vậy, Dung gia sẽ có lý do để tấn công kinh thành.