Người của Hổ Đầu Tông biết lần này mình đụng phải tấm sắt cứng, vẻ mặt khó coi nói không nên lời.
Bọn họ cố nén đau đớn trong đầu, cố gắng lui về phía sau.
Mắt thấy bọn họ sắp rút lui ra ngoài, phía sau lại có bóng người nhanh chóng lao đến.
Những người này vừa qua đã giơ tay lên đánh một cái, linh lực cường đại dâng đến, những kẻ lui về phía sau, dự định trốn chạy đều bị linh lực giết chết.
Người tới chính là đám người Tiêu Cửu Uyên và Triệu Tranh, Hạ Vanh, mấy người vừa ra tay lại giết chết người của Hổ Đầu Tông.
Thủ đoạn cứng rắn đến cực điểm, thôn dân cách đó không xa đang đứng ngoài xem nhìn thấy được thủ đoạn của bọn họ, mỗi người đều cao hứng, kích động khác thường.
Đúng vào lúc này, một ít người của Hổ Đầu Tông ở thôn phía nam và phía tây nhận được tin tức, biết bên này xảy ra chuyện, cho nên vội vàng chạy về phía Thiên Nhận Phong.
Đám người Vân Thiên Vũ nhìn thấy được những người kia bỏ chạy, không khỏi thân hình thoáng động muốn đuổi theo.
Tiêu Cửu Uyên lại ngăn cản nàng, nhanh chóng nói: "Chúng ta theo bọn họ lên núi, nàng ở dưới chân núi giả vờ đánh lên ngọn núi, chỉ cần dụ cho tông chủ bọn họ ra, chúng ta có thể một lần hành động kích giết chết bọn chúng."
Vân Thiên Vũ biết đây là điều đúng đắn, bắt giặc phải bắt vua trước, nếu như bắt không được vua, chỉ sợ có hậu hoạn.
"Được, chàng cẩn thận một chút."
Tiêu Cửu Uyên đáp một tiếng, hắn cùng hai người Triệu Tranh, Hạ Vanh lại lao nhanh về phía xa, vì tu vi linh lực của ba người bọn họ cao, cho nên chớp mắt lại đi theo những người của Hổ Đầu Tông.
Trng phục trên người Tiêu Cửu Uyên và hai người Triệu Tranh, Hạ Vanh chính là trang phục của Hổ Đầu Tông.
Lại thêm người khác chỉ lo chạy thoát thân, cho nên trong lúc nhất thời tất nhiên không ai phát hiện ra bọn họ không phải là người của Hổ Đầu Tông.
Đám người Vân Thiên Vũ thấy những người kia chạy thoát, nàng quay đầu nhìn về phía hai người Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia nói: "Đi, chúng ta lập tức đuổi theo, nhất định phải một lần hành động giết chết những người này."
"Vâng.” Ba bóng người trực tiếp đuổi theo đám người của Hổ Đầu Tông trước mặt.
Vân Thiên Vũ thừa cơ thả linh thú trong Phượng Linh Giới ra.
Cứ như vậy, người bên phía bọn họ có vẻ nhiều hơn, khí thế cũng mạnh mẽ một ít.
Hổ Đầu Tông cách thôn này cũng không xa, cho nên đám người Vân Thiên Vũ chỉ chạy một lát, lại chạy tới Hổ Đầu Tông.
Hổ Đầu Tông lại ở trên Thiên Nhận Phong, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn, lại nhìn thấy được Thiên Nhận Phong giống như thanh đao sắc bén cắm thẳng ở trong mây trắng, ngoại trừ ngọn núi cao vút ở giữa ra, bên cạnh còn có vài ngọn núi nhỏ vây quanh, nhìn qua không chỉ khí thế, còn vô cùng hùng vĩ.
Vân Thiên Vũ cẩn thận nhìn một chút, đúng là dễ thủ khó công.
Tuy nhiên nàng cũng không có vội vàng tấn công lên núi, mà ở bên ngoài ngọn núi lấy linh lực kêu lên: "Người của Hổ Đầu Tông đi ra chịu chết đi, đám hỗn đản các ngươi làm nhiều việc ác, hôm nay ta lại thay trời hành đạo, giết chết đám người khốn kiếp các ngươi."
Giọng nói của Vân Thiên Vũ truyền đến bên trong ngọn núi Hổ Đầu Tông không sót một chữ.
Lúc này bên trong Chủ Phong, tông chủ vốn đang ôm mỹ nhân uống rượu, một tay còn đặt ở trên ngọn núi lớn của mỹ nhân, lúc này nghe được Vân Thiên Vũ kêu lên, hắn thiếu chút nữa tức giận mà chết.
Vẻ mặt hắn khó coi lớn tiếng hỏi: "Người nào tự nhiên dám cả gan đến Hổ Đầu Tông gây sự?"
Phía dưới đại sảnh, mỗi người nhìn tông chủ, nhất thời không nói gì.
Ngoài cửa lớn có người chạy vội vào, gào khóc thảm thiết kêu: "Tông chủ, không xong, chúng ta bị giết không ít người."