“Phượng Vô Nhai, ngươi nhàm chán quá phải không, tự ta từ hôn, hối hận cái gì…”
Nàng nói xong, Phượng Vô Nhai thở phào nhẹ nhõm.
Không phải thì tốt rồi, y thật sự sợ Vũ Mao vì Tiêu Cửu Uyên đồng ý từ hôn, tâm trạng không tốt.
Hiện tại xem ra không phải như suy nghĩ của y, như vậy thì tốt rồi.
Phượng Vô Nhai nghĩ đến thân phận Vân Thiên Vũ hiện tại không có hôn ước, mặt mày không khỏi vui mừng, khuôn mặt vốn tà mị, lại càng quyến rũ mị hoặc.
“Vũ Mao, cung yến bên kia cũng đã gần xong, ta đưa muội về An thân vương phủ. Đi thôi.”
“Không cần, ngươi mang thân phận như vậy, ta cũng không muốn rước đàm tiếu không cần thiết, đỡ để người khác nói An thân vương phủ chúng ta cùng Tô quốc công phủ đi lại thân thiết, cứ như vậy ngược lại dễ dàng khiến An thân vương phủ rước lấy phiền toái không cần thiết…”
Vân Thiên Vũ nói xong trực tiếp bỏ đi.
“A.” Phượng Vô Nhai cau mặt, y dịch dung thành Tô gia đại công tử, tất cả đều là vì muốn ở bên cạnh nàng, nếu như ngay cả đến đến gần cũng không được, y còn theo đuổi nữ nhân gì nữa.
Khỏi phải nói Phượng Vô Nhai sầu khổ như thế nào, y phát hiện ông trời sẽ không đứng về phía y.
Vân Thiên Vũ phía trước đi vài bước, nghĩ ra cái gì đó, đột nhiên dừng bước nhìn lại phía Phượng Vô Nhai.
“Phượng Vô Nhai, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có chuyện lúc nhỏ ngươi khó quên nhất không?”
Phượng Vô Nhai kinh ngạc, nhưng thành thật nói: “Không biết.”
“Vậy nếu đã quên rồi?”
“Ngươi đã nói là khó quên rồi, khó quên làm sao có thể quên được, trừ khi bị xóa bỏ.”
Phượng Vô Nhai chưa nói xong, Vân Thiên Vũ phía trước đã đi rồi.
Phượng Vô Nhai phía sau vẻ mặt vô cùng đau khổ, rất nghiêm túc nghĩ, Vũ Mao hỏi chuyện này làm gì.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ đã thể hiện rõ.
Không phải cô quên chuyện Tiêu Cửu Uyên, mà là có người ra tay với nàng, xóa bỏ chuyện Tiêu Cửu Uyên đã từng cứu nàng. Cho nên từ đầu tới cuối nàng không nhớ rõ chuyện này, thậm chí về phần sau lại còn cứu Tuyên vương, bởi vì cô không nhớ rõ Tiêu Cửu Uyên.
khóe môi Vân Thiên Vũ từ từ vẽ ra nụ cười lạnh.
Nàng phải nghĩ cách khôi phục đoạn trí nhớ kia, cũng muốn xem ai ra tay sau lưng nàng.
Không chỉ bởi vì nàng muốn giúp Tiêu Cửu Uyên, mà sẽ cho Tiêu Cửu Uyên một lời công bằng.
Nếu nàng không cho hắn một lời công bằng, sẽ không thể ăn nói được với hắn.
Bỏ mặc một mình hắn trong khe hẹp vách núi, khiến hắn suýt chết. Đổi lại là ai đó, chỉ sợ sẽ tức đến phát điên.
Vốn dĩ Vân Thiên Vũ tưởng sau khi Tiêu Cửu Uyên biết chuyện này, nhất định sẽ phẫn nộ phát điên tìm cách đối phó nàng, nhưng nàng không ngờ tới, Tiêu Cửu Uyên lại lựa chọn buông tay, còn rất đau lòng.
Điều này khiến cho Vân Thiên Vũ rất khó chịu, dường như bản thân làm chuyện gì có lỗi với hắn.
Cho nên nàng muốn khôi phục đoạn trí nhớ kia, tra rõ ràng cho Tiêu Cửu Uyên một câu nói, không phải nàng không đến, mà là có người ra tay với nàng.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa đi lên phía trước, vừa hay nhìn thấy Tiêu Dạ Thần dẫn Diệp Gia đi tới.
Tiêu Dạ Thần và Diệp Gia hai người cũng nhìn thấy sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi, nghĩ đến chuyện lúc trước Tiêu Cửu Uyên kéo Vân Thiên Vũ ra ngoài.
Tiêu Dạ Thần lập tức phát cáu.
“Vũ Mao, có phải Tiêu Cửu Uyên hay không, tên khốn khiếp này lại ức hiếp ngươi rồi, ngươi nói cho ta biết, ta đi tìm hắn tính sổ, là hắn tự nguyện từ hôn, hắn lại tìm ngươi gây chuyện, sao lại thế này?”
Tiêu Dạ Thần nói xong quay đầu liền muốn đi tìm Tiêu Cửu Uyên tính sổ, lại bị Vân Thiên Vũ kéo lại: “Không sao, không liên quan đến chuyện của hắn, đúng rồi cung yến đã xong rồi sao?”
“Đã xong, chuyện hai nước liên minh đã định xong rồi.”