Như vậy bọn họ sẽ lập tức phò tá người được chọn.
Bây giờ bọn họ tỏ ra kinh ngạc cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng cho tân hoàng thấy được lòng thành của bọn họ.
Hơn nữa Tiêu Dạ Thần là Hoàng đế Đông Ly quốc cũng không ngoài dự kiến.
An thân vương phủ cũng là người của hoàng thất, trừ phi Ly thân vương gia kế vị, nếu hắn không kế vị thì An thân vương phủ thế tử lên ngôi cũng là việc thuận theo đạo lý.
Cho nên các đại thần trong triều liền quỳ xuống, đồng thanh hô vang: “Chúng thần bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tiêu Dạ Thần nhìn thấy nhiều người như vậy đang quỳ dưới chân gã, trong lòng càng thêm mông lung.
Vân Thiên Vũ đi tới, duỗi tay kéo tay Tiêu Dạ Thần, ánh mắt nàng ôn hòa, nói.
“Dạ Thần, ta tin ngươi chắc chắn có thể trở thành một vị Hoàng đế tốt yêu dân như con, tuy rằng năng lực hiện tại của ngươi vẫn không quá xuất chúng, nhưng ngươi chỉ cần thêm thời gian, ngươi nhất định sẽ trở thành một vị Hoàng đế thích hợp, tin tưởng cô cô.”
Tiêu Dạ Thần nhìn Vân Thiên Vũ, lại nhớ đến những ngày tháng khổ ải của bọn họ, cho dù ai lên làm hoàng đế cũng đều sẽ tính kế Cửu hoàng thúc và cô cô.
Nhưng nếu như gã gánh vác trọng trách này thì sẽ có thể bảo vệ hai người bọn họ không bị kẻ khác khi dễ.
Như vậy cũng không tồi.
Tiêu Dạ Thần chậm rãi mỉm cười nhưng lại không quên nói: “Vậy Cửu hoàng thúc và cô cô hai người nhất định phải giúp ta, chờ khi năng lực của ta mạnh lên thì hai người hẵng làm theo tính toán.”
Cả hai cùng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đồng thời gật đầu cười, bọn họ sẽ giúp Tiêu Dạ Thần sắp xếp xong xuôi mọi chuyện rồi mới tiếp tục kế hoạch rời khỏi kinh thành.
Tiêu Dạ Thần thấy Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đều đồng ý thì rốt cuộc cũng vững vàng gật đầu.
“Được, vậy ta đây sẽ kế vị làm Đông Ly tân đế, tuy rằng trước mắt năng lực của ta còn kém, nhưng ta sẽ nỗ lực, nỗ lực để trở thành một vị Hoàng đế tốt của Đông Ly quốc.”
“Chúng thần tin tưởng Hoàng thượng.”
Đại thần đồng loạt đáp lời.
Tiêu Cửu Uyên mở miệng: “Tốt rồi, tân đế kế vị đã được chọn, các vị đại nhân cũng bãi triều thôi, ngày mai vào triều sớm như thường lệ, nước không thể một ngày không có vua, Hoàng thượng trước tiên xử lý chính sự, đại điển đăng cơ sẽ được Lễ Bộ Thượng Thư lập tức đi chuẩn bị.”
“Vâng thưa Ly thân vương gia.”
Tuy rằng Tiêu Cửu Uyên không làm Đông Ly hoàng đế, nhưng uy tín của hắn vẫn rất cao, mọi người không ai dám cãi lời nên đành cung kính lui ra ngoài.
Đợi triều thần lui ra ngoài hết, Tiêu Dạ Thần mới đi đến trước mặt Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, nói: “Cửu hoàng thúc, tiểu cô cô, ta vẫn còn hơi lo lắng sẽ không đảm đương nổi chức vị Hoàng đế này.”
Tiêu Cửu Uyên duỗi tay vỗ vai Tiêu Dạ Thần.
“Dạ thần, tuy rằng Cửu hoàng thúc ta thường hay la rầy ngươi, nhưng trong lòng ta biết, chỉ cần ngươi muốn làm một việc nào đó thì sẽ nỗ lực làm thật tốt việc đó, cho nên nếu ngươi nỗ lực gánh vác ngai vị hoàng đế này, ngươi chắc chắn sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt yêu dân như con.”
“Tuy rằng năng lực của ngươi không phải xuất sắc nhất, nhưng ngươi cũng không hề kém cỏi, nếu có thêm thời gian, ta tin tưởng ngươi sẽ trở thành một bậc đế vương vĩ đại nhất mà Đông Ly quốc từng có.”
“Hãy tin lời của Cửu hoàng thúc ta.”
Tiêu Dạ Thần không ngờ tới địa vị của mình trong lòng Tiêu Cửu Uyên lại cao đến thế.
Gã không khỏi âm thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ nỗ lực trở thành một vị hoàng đế tốt.
Vân Thiên Vũ cũng đi tới bên Tiêu Dạ Thần, nói: “Dạ thần, chúng ta sẽ giúp ngươi, chờ khi Đông Ly từng bước trở về quỹ đạo của mình thì chúng ta mới buông tay.”
“Vậy là tốt rồi, đa tạ hai ngươi.”
Sau này gã kế vị thì Cửu hoàng thúc và tiểu cô cô sẽ có một cuộc sống an nhàn, không gặp trắc trở gì.
“Ừ, đêm nay ngươi không cần về An thân vương phủ, ở lại trong cung để làm quen một chút, ngày mai còn phải vào triều sớm, ngươi có chuyện gì thắc mắc có thể hỏi ta.”