Từ trước đến nay Lăng Vân tông vẫn luôn là nhà các nàng, là nơi các nàng an cư lạc nghiệp.
Thế nhưng bởi vì tông chủ Diệp Thu Loan và phong chủ đệ nhất phong, đệ nhị phong ác độc, làm cho các nàng bị dồn nén, hận không thể thoát khỏi Lăng Vân tông.
Nhưng đến khi Lăng Vân tông thật sự tan rã, trong thời khắc này, các nàng lại cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở.
Trên đống hoang tàn của đệ ngũ phong, một đám người đen nghịt đang quỳ.
Từng người đều đang mặc niệm.
Tương phản với người của Lăng Vân tông, nhóm người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lại thở phào một hơi, đống phiền toái này cuối cùng cũng giải quyết xong.
Bọn họ có thể lên đường về kinh rồi.
Thời gian ở Lăng Vân tông tựa như một cơn ác mộng.
Cũng may, trong hoàn cảnh khó khăn chồng chất như vậy, đã thành toàn cho mối lương duyên của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên vươn tay bá đạo nắm tay Vân Thiên Vũ khẽ cười nói: "Chúng ta về kinh."
"Được."
Vân Thiên Vũ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi đến trước mặt phong chủ đệ ngũ phong Mộc Thanh Nhiêu nói.
"Mộc Phong Chủ, đoạn đường tiếp theo chính ngươi tự quyết định thôi, là chấn chỉnh lại Lăng Vân tông, hay là một con đường khác, đều do chính ngươi lựa chọn, chỉ là có một chuyện, quan hệ giữa Vân Thiên Vũ ta và Lăng Vân tông đã xong, về sau hi vọng các ngươi đừng tìm ta, ta cũng sẽ không làm phiền các ngươi."
Vân Thiên Vũ nói xong rồi lấy một bình đan dược từ trong tay áo đưa cho Mộc Thanh Nhiêu.
"Đây là đan dược trị hàn độc trong cơ thể lệnh lang, tổng cộng là bảy viên, sau khi lệnh lang ăn vào, hàn độc sẽ tự giải hết, đây là lời hứa lúc đầu ta đã nói với ngươi."
Vân Thiên Vũ nói xong lui ra phía sau một bước, quay người rời đi.
Mộc Thanh Nhiêu nắm chặt bình đan dược trong tay, trong lòng vô cùng kích động.
Tuyết Nhi không có việc gì, không có việc gì.
Thật là quá tốt.
Hoa Khấp Tuyết bên cạnh Mộc Thanh Nhiêu cũng đứng lên, chậm rãi mở miệng nói.
"Vân Thiên Vũ, cám ơn, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp lại ân tình này của ngươi."
Vân Thiên Vũ cười nhẹ khoát tay: "Không cần, chúng ta đã thanh toán xong."
Nàng nói xong rồi thoải mái đi khỏi đệ ngũ phong.
Tiêu Cửu Uyên theo sát nàng, tuấn nam mỹ nữ, trời sinh một đôi loá mắt.
Trời đất tạo nên, xứng đôi vừa lứa.
Sau lưng một đám thủ hạ theo chân bọn họ rời đi.
Đệ tử Lăng Vân tông đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi đệ ngũ phong.
Sau khi Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ rời khỏi đệ ngũ phong, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cả nguời đều thoải mái không ít.
Phiền toái này cuối cùng cũng giải quyết xong, bây giờ bọn họ có thể an tâm hơn nhiều, không cần lúc nào cũng lo lắng đến những âm mưu trong Lăng Vân tông nữa.
"Đi, hồi kinh."
Hai người tay cầm tay đi ra ngoài.
Sau lưng nhóm người Tiêu Dạ Thần và Diệp Gia nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy thời khắc này thật là tốt đẹp.
Tất cả đều tốt đẹp.
Tiêu Dạ Thần và Diệp Gia nhìn nhau cười khẽ.
Gần đây hai người cùng nhau đối phó với kẻ địch, ngược lại đã quên những lúng túng trước đó. Nhưng bây giờ đại địch đã bị tiêu diệt, hai người nhớ tới xấu hổ trước kia, lập tức lại trở nên không tự nhiên.
Hai người lập tức quay đầu không nhìn đối phương mà nhìn về nơi khác.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cùng Tiêu Dạ Thần và Diệp Gia mang theo ba linh thú xuống núi.
Nhưng lúc đoàn người đi được nửa đường, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gọi thương tâm.
"Vân tỷ tỷ, tỷ chờ một chút, tỷ chờ muội một chút."
Vân Thiên Vũ dừng bước nhìn lại, nhìn thấy Tiểu Linh Đang vẻ mặt khổ sở chạy vội tới, mà sau lưng Tiểu Linh Đang còn có mấy người, đứng đầu là Phượng Vô Nhai một thân hồng y.