Gã phẫn nộ đến cực điểm ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ, hét lên: “Tiện nhân nhà ngươi, lại dám đánh bổn vương, bổn vương sẽ không để ngươi yên.”
Vân Thiên Vũ cười lạnh nói: “Bổn quận chúa đánh ngươi đó, sao? Miệng đầy những thứ gì bẩn thỉu.”
Trước đây nàng không đủ bản lĩnh, cho nên chịu đựng nhẫn nhịn. Nhưng từ nay về sau, nàng sẽ không như vậy nữa, nếu ai đó không sợ chết, cứ tìm tới cửa, Vân Thiên Vũ nàng thay phụ mẫu giáo huấn kẻ đó một chút.
Vân Thiên Vũ vừa mắng xong, Thác Bạt Dã đã phát điên.
Tuy rằng bản nhân Thác Bạt Dã linh lực thiên phú không cao, nhưng lần này đến Đông Ly, gã dẫn theo cao thủ linh lực vào kinh.
Hiện tại gã đã bị Vân Thiên Vũ đánh, làm sao có thể buông tha nữ nhân này.
“Người đâu, bắt nữ nhân này về Bắc Địch quốc cho bổn vương, bổn vương nhất định phải khiến cô ta sống không bằng chết.”
Thác Bạt Dã vừa dứt lời, phía sau nhảy ra vài tên cao thủ linh lực.
Vân Thiên Vũ sắc mặt xoay mình trầm xuống, muốn mệnh lệnh Ảnh Tử dọn dẹp bọn người kia một chút.
Chẳng những là Ảnh Tử, còn có Ngạo Minh bên chân nàng, còn có Điêu Gia cùng tiểu Anh cũng nóng lòng muốn tỷ thí.
Chỉ là Vân Thiên Vũ chưa kịp hạ lệnh.
Phía sau vang lên một going nói sa sầm: “Bổn vương đối phó bọn họ, ngươi dẫn người đi cứu người.”
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn lại, cũng không nhìn thấy mặt Tiêu Cửu Uyên, chỉ thấy một góc mặt hắn, nguội lạnh lệ hàn, không có chút ánh sáng ấm áp nào, quanh thân cũng là huyết khí khát máu.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên như vậy, lập tức nghĩ tới cảnh tượng bọn họ gặp lại lúc đầu.
Khi đó, hắn cũng lạnh như vậy.
Nhìn thấy hắn như vậy, Vân Thiên Vũ đột nhiên nghĩ đến, thật ra sự lạnh lùng của Tiêu Cửu Uyên từ lúc ban đầu đến giờ đã thay đổi rất nhiều.
Chỉ là bởi vì nàng quên chuyện trước đây, điều này đã đả kích hắn, hắn lại trở thành hắn của ngày trước.
Âm độc tàn khốc, không có chút ôn nhu nào.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa hạ quyết tâm, nhất định phải mở phượng linh nhẫn ra, nắm bắt phương thuốc dân gian cùng đan đỉnh trong tầng thứ hai.
Nàng vừa nghĩ, không nói thêm nửa lời, dẫn Diệp Gia lách qua đám người Thác Bạt Dã, đi thẳng đến chỗ dân chúng.
Giọng nói lãnh khốc khát máu của Tiêu Cửu Uyên phía sau vang lên: “Người đâu, đánh cho ta. Không biết là thứ gì, mà lại chạy đến Đông Ly quốc ta gây chuyện sinh sự…”
Tiêu Cửu Uyên vừa dứt lời, phía sau có mấy bóng người nhảy ra, lao thẳng đến mấy người Bắc Địch quốc kia.
Mà Tiêu Cửu Uyên cũng bắt đầu dịch chuyển, nhắm thẳng đến Dũng vương Thác Bạt Dã.
Thác Bạt Dã nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên hung ác lao thẳng đến gã, sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, nhanh chóng nhìn thái tử Tiêu Thiên Ngự bên cạnh.
“Thái tử điện hạ, không phải kế lớn của Đông Ly quốc các ngươi là muốn hai nước hòa bình sao?”
Tiêu Thiên Ngự hơi ngẩn người một chút, vốn hai nước đã trao đổi tương quan hòa bình rồi, hiện tại lại phức tạp.
Phụ hoàng nhất định sẽ nói gã không có bản lĩnh.
Cho nên gã không thể để cho Cửu hoàng thúc đả thương Thác Bạt Dã.
Tiêu Thiên Ngự nghĩ, mắt thấy Tiêu Cửu Uyên đấm một cú về phía Thác Bạt Dã, mau chóng nói: “Cửu hoàng thúc, đừng, đừng đánh hắn, hắn là sứ thần Bắc Địch quốc, nếu đả thương hắn, hai nước hòa bình…”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn của Tiêu Cửu Uyên đầy lãnh khí, đồng mâu tối đen tràn đầy lệ hàn khí, hắn không để ý Tiêu Thiên Ngự, đưa tay đánh Thác Bạt Dã.
Thác Bạt Dã là hoàng linh giai cấp hậu thiên, vừa nhìn thấy nắm tay Tiêu Cửu Uyên đánh tới, mau chóng vận linh lực ngăn cản, lam linh phảng phất mãnh hổ của Tiêu Cửu Uyên đánh vào hoàng linh của Thác Bạt Dã.
Một cú đấm hung hăng giáng vào người Thác Bạt Dã.
Một thanh âm vang lên, Thác Bạt Dã bị đấm đẩy ra ngoài.