"Là cửu hoàng thúc khiến cho phụ hoàng hạ chỉ truyền hoàng vị cho ta."
"Thế nhưng chỉ sợ hoàng thượng không cam lòng để người cướp đi hoàng vị, trước mắt ông ta bị thương tĩnh dưỡng trong cung, nếu như sức khỏe phục hồi như cũ, người còn ngồi được trên hoàng vị sao?"
Vân Thiên Vũ uể oải mở miệng, lời nói của nàng giống như lời cảnh tỉnh Tiêu Thiên Dịch.
Bởi vì Tiêu Thiên Dịch quá vui sướng, nên đã hoàn toàn quên mất vấn đề này.
Nếu như sức khỏe phụ hoàng phục hồi như cũ, sẽ làm như thế nào, sẽ để cho hắn ngồi trên hoàng vị sao?
Phụ hoàng luôn luôn coi trọng quyền thế, làm sao có thể an tâm làm thái thượng hoàng đây.
Sắc mặt Tiêu Thiên Dịch tái nhợt, nghĩ tới nguyên nhân Vân Thiên Vũ xuất hiện ở đây, không phải là nàng muốn bảo hắn giết phụ hoàng đấy chứ.
"Không phải là nàng muốn bảo ta giết phụ hoàng chứ."
Vân Thiên Vũ từ tốn nói: "Không phải ta muốn người giết, mà chính là người nên giết, nếu ông ta không chết, vậy người chết chính là người."
"Không, không."
Cho tới bây giờ Tiêu Thiên Dịch không nghĩ tới việc giết hoàng đế, nghe lời nói của Vân Thiên Vũ, y hoàn toàn không thể nào tiếp nhận sự thật như vậy.
Sắc mặt y tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ.
Nữ nhân này chẳng những xinh đẹp, mạnh mẽ, mà thủ đoạn cũng độc ác, ở một phương diện khác, y thậm chí có chút sợ nàng.
"Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Tỷ như hạ dược khống chế ông ấy, để cho ông ấy bệnh cả đời không khỏe, để cho ông ấy luôn ốm yếu."
Loại thuốc này đương nhiên là có, đáng tiếc Vân Thiên Vũ không có ý định cho y.
Bởi vì trước mắt nàng muốn cho hoàng đế chết.
Nếu như hoàng đế không chết, sau này nhất định sẽ còn làm ra rất nhiều chuyện nữa, nếu còn sống liền muốn sinh sự, vậy không bằng để cho lão ta chết đi.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nói: "Hoàng thượng hãy nghe ta kể một câu chuyện xưa đi, nếu như người nghe xong vẫn không muốn xuống tay với hoàng đế như cũ, như vậy ta sẽ không nói thêm gì nữa."
Vân Thiên Vũ đứng dậy đi đến một bên, nhìn ra bên ngoài.
Nàng không nhanh không chậm nói: "Truyền thuyết kể rằng phu nhân Nam Dương vương Dung Hành xinh đẹp như tiên, Nam Dương vương sủng ái có thừa. Có một năm y mang theo phu nhân tiến cung chúc thọ hoàng đế, hoàng đế vừa nhìn thấy Nam Dương vương phi liền kinh động như gặp thiên nhân, lúc ấy liền nảy sinh ý nghĩ chiếm đoạt."
"Nhưng Nam Dương Vương phi và Nam Dương Vương nghĩa nặng tình thâm, khi đó Nam Dương Vương phi còn mang thai, trong lòng hoàng đế sinh ra ghen ghét, hắn âm thầm hạ độc Nam Dương Vương phi, khiến cho Nam Dương Vương phi sinh non, đứa bé vốn dĩ sức khỏe không tốt, mà hoàng đế cũng giở trò vào ngày Nam Dương Vương phi sinh hạ đứa bé, tráo đổi một người có dung mạo hơi giống Nam Dương Vương phi, nhưng đã chết vào."
"Người ngoài đều nói Nam Dương Vương phi khó sinh qua đời, nhưng lại không biết Nam Dương Vương phi đã bị hoàng đế trộm đổi tiến cung."
"Nam Dương Vương phi tiến cung cũng không vui vẻ, nàng yêu Nam Dương Vương Dung Hành, không thích hoàng đế, cho nên vẫn luôn sầu não uất ức, nhưng hoàng đế thật sự rất yêu Nam Dương Vương phi, luôn luôn nhốt nàng trong cung trong, rất ít người biết chuyện này."
"Về sau Nam Dương Vương phi mang thai, hạ sinh một đứa con trai, nhưng bởi vì nàng luôn luôn sầu não uất ức, cho nên sau khi sinh hạ hài tử không lâu thì qua đời."
Vân Thiên Vũ nói đến đây thì dừng lại, quay đầu nói với Tiêu Thiên Dịch: "Người biết ta kể câu chuyện cũ này là có ý gì không?"
Tiêu Thiên Dịch nghe xong không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết Vân Thiên Vũ có ý tứ gì, bọn họ không phải đang nói đến chuyện giết phụ hoàng sao? Tại sao lại nói đến chuyện này.
Vân Thiên Vũ nhìn bộ dạng Tiêu Thiên Dịch, nhịn không được thở dài nhắc nhở hắn.
"Nhi tử mà hoàng thượng thích nhất, xưa nay không phải là thái tử, cũng không phải Hoài vương, cũng không phải người, ông ta thích nhất là đứa bé Nam Dương Vương phi sinh hạ kia, người thừa kế hoàng vị nên là đứa bé kia."
"Ông ta sẽ dốc toàn lực cướp hoàng vị về tay, trao cho đứa bé kia.”