Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi và lão phu nhân cùng với Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch sắc mặt tất cả đều trầm xuống, con ngươi hàn quang soàn soạt nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Lôi sắc mặt khó coi đến đáng sợ, cắn răng thở hổn hển nhìn Tiêu Cửu Uyên trầm giọng nói: "Vương gia, hôm nay thần sở dĩ cho người mời vương gia tới đây, bởi vì Vân Thiên Vũ cả gan làm loạn mưu hại nhân mạng, nhưng bởi vì nàng là hoàng thượng hạ chỉ cưới Ly thân vương phi, chuyện này như thế nào quyết định, thần nhất thời không nắm được chủ ý, cho nên mới phải xin vương gia tới đây, vương gia người xem?"
Tiêu Cửu Uyên ngồi ở một bên trong phòng khách, biếng nhác dựa vào ghế, ưu nhã giống như Sư Tử Vương, chẳng qua là hắn trong con ngươi đen nhánh thâm thúy tràn đầy nghiêm túc, làm cho người trong phòng khách, theo bản năng im lặng, cấm như hàn thiền.
Mặc dù Tiêu Dạ Thần và Vân Thiên Vũ hai người cũng ngoan ngoãn ngừng nói, không dám nói lung tung.
Tiêu Cửu Uyên đưa ra tay thon dài như ngọc gõ nhẹ lên cái bàn bên cạnh, từ từ mở miệng: "Vậy thì thẩm tra đi, nếu như nàng thật giết người, bổn vương sẽ không bao che."
Tiêu Cửu Uyên vừa nói xong, Tiêu Dạ Thần bất mãn cau mày, muốn nói chuyện, thấy sắc mặt Tiêu Cửu Uyên lạnh lẽo, không dám nhiều lời.
Chỉ quay đầu mặt lo lắng nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Dạ Thần nhẹ lắc đầu một cái, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Tiêu Dạ Thần trong lòng hơi buông lỏng một chút, xoay người tự đi tới một bên trong phòng khách, bất quá không quên ai oán trợn mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một cái.
Trong phòng khách, mọi người nghe Tiêu Cửu Uyên nói, mỗi người tìm chỗ ngồi xuống tới.
Vĩnh Ninh Hậu phủ lão phu nhân cùng đám người Vân Lôi trong lòng cao hứng không dứt, nhất là Vân Lôi, trong lòng được gọi là một giải hận a.
Vân Thiên Vũ, đợi đến Ly thân vương gia mặc kệ ngươi, xem ta như thế nào thu thập ngươi, Ly thân vương gia thế nhưng công khai nói không bao che ngươi.
Trong phòng khách, Vân Lôi Liễu thị cũng rất cao hưng, về phần Vân Thiên Tuyết vốn là người nên cao hứng nhất.
Nhưng là lúc này tất cả lực chú ý của nàng ta đều đặt ở trên người Tiêu Cửu Uyên, mặc dù nàng cố gắng làm bộ không có nhìn Tiêu Cửu Uyên, duy trì một dáng vẻ nữ nhi khuôn phép thế gia, nhưng nếu như nhìn kỹ, không khó nhìn ra trên mặt của nàng ta gò má có chút hơi hồng, cố gắng ngồi thẳng thân thể của mình, giống như muốn cho Tiêu Cửu Uyên thấy một mặt tốt đẹp nhất của mình.
Đáng tiếc những thứ này đều là Vân Thiên Tuyết tự cho là đúng, căn bản không ai chú ý tới nàng, ngay cả người nàng ta thích Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cũng không có chú ý tới sự khác lạ của nàng ta.
Đại gia trước mắt lực chú ý toàn bộ tập trung ở trên người Vân Thiên Vũ.
Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch ý định cũng tập trung ở trên người Vân Thiên Vũ, hắn nghiêm túc suy nghĩ, nếu như cửu hoàng thúc thật không bao che Vân Thiên Vũ, chẳng lẽ hắn thật nhìn Vân Thiên Vũ bị Vân Lôi trừng phạt sao?
Không biết tại sao, hắn chung quy cảm thấy không đành lòng.
Trong phòng khách, mỗi người mỗi tâm tư suy nghĩ, mà đầu tiên Hậu phu nhân cùng Vân Lôi đã không thể chờ đợi muốn thu thập Vân Thiên Vũ.
Lão phu nhân giận nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ hung hãn nói: "Vân Thiên Vũ, hiện tại cho ngươi một cơ hội, ngươi nếu như đàng hoàng giao phó cũng như thành thành hướng Cổ ma ma dập đầu tạ tội, chúng ta sẽ không quá mức làm khó dễ ngươi, ngươi nếu không phải giao phó, chờ chúng ta đem chứng cớ bày biện ra tới, tuyệt không sẽ nhẹ tha cho ngươi."
Vân Thiên Vũ kéo kéo khóe miệng nhìn lão phu nhân, trên mặt tràn đầy châm chọc cười lạnh, lão phụ này coi người khác là người ngu sao? Để cho chính nàng thừa nhận, nàng chưa làm qua thừa nhận cái gì a.
"Lão phu nhân nếu ******** nhận định là cháu gái làm, vậy liền trình lên nhân chứng vật chứng, cũng tốt để cho cháu gái tử tâm nhận tội."
Lão phu nhân hừ lạnh: "Ngươi thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."