Liễu thị giãy giụa cào tay Vân Lôi, chẳng qua bà ta bị đánh, khí lực rất nhỏ, bà ta có cào cũng không cào tay của Vân Lôi buông ra được.
Liễu thị trợn trắng hai mắt, nhìn Vân Lôi, sắc mặt vặn vẹo dử tợn, thật sự là quá xấu xí.
Thật may là, bà ta không có thích một người như vậy.
Liễu thị từ từ buông bỏ giãy giụa, nhắm mắt lại chờ chết.
Bà ta suy nghĩ, có lẽ đây chính là lão Thiên đối với nàng báo ứng đi.
Chẳng qua khi bà ta cho rằng mình sẽ chết, thế nhưng Vân Lôi lại buông lỏng tay của mình, con ngươi đỏ ngầu lắc lắc Liễu thị hỏi: "Ngươi nói, Vân Hách cùng Thiên Tuyết có phải là con của ta hay không, có phải là con của ta hay không."
Giờ khắc này Vân Lôi ngay cả nhi tử mà hắn ta kiêu ngạo cùng nữ nhi mà hắn ta yêu thướng nhất cũng hoài nghi.
Bởi vì hắn nhớ Liễu thị khi gả vào, liền đối với hắn ta ra sức khước từ, rõ ràng là từ khi đó, nữ nhân này liền chán ghét hắn, như vậy, Vân Hách cùng Thiên Tuyết còn là hài tử của hắn sao?
Vân Lôi càng nghĩ càng cảm thấy hai đứa bé không giống mình, từ trước hắn cũng cảm thấy hai đứa bé không quá giống như, nhưng lại vui mừng cho rằng, hai đứa bé lấy hắn trên người hắn ta và Liễu thị, cho nên mới ưu tú như thế, bây giờ nghĩ lại, hai đứa bé căn bản không phải hài tử của hắn a.
"A a a."
Vân Lôi điên cuồng kêu to, điều này đối với hắn đả kích quá lớn.
Nhi tử hắn ta vẫn luôn kiêu ngạo, nữ nhi hắn ta vẫn luôn kiêu ngạo, thế nhưng đều không phải là con của hắn ta, tại sao lại như vậy, tại sao như vậy a.
Lão Thiên đối với hắn thật là quá bất công.
Vân Lôi tựa như điên lắc người Liễu thị, cũng mau muốn đem Liễu thị lắc đến rời rạc.
Nhưng Liễu thị lại chống một hơi, kiên định cắn răng nói: "Vương gia, Hách nhi cùng Tuyết Nhi là con của ngươi, bọn chúng là con của ngươi a."
Nàng không thể để cho nhi tử cùng nữ nhi gánh chịu danh tiếng không tốt.
Vương gia đã đáp ứng bà ta, nếu như một ngày kia, hắn đoạt được giang sơn Đông Ly quốc, tất nhiên sẽ tứ phong con trai và nữ nhi của mình là vương gia cùng công chúa, nhưng bây giờ vương gia vẫn không có thành công, cho nên bà ta không thể để cho nhi tử cùng nữ nhi gánh danh tiếng không thể chịu nổi.
Nếu như để cho Vân Lôi biết nhi tử và nữ nhi không phải của hắn, Vân Lôi chắc chắn nghĩ biện pháp giết bọn họ.
Liễu thị thương tâm khóc nói: "Hậu gia, xin ngươi tin tưởng ta, nhi tử và nữ nhi đều là con của ngươi, bọn chúng đều là con của ngươi a."
Đáng tiếc hiện tại Vân Lôi tuyệt không tin tưởng lời Liễu thị nói, bà ta không nói thì thôi, bà ta vừa nói, Vân Lôi ngược lại kiên định hơn ý nghĩ của mình.
Vân Hách cùng Vân Thiên Tuyết căn bản không phải con của hắn.
A a, tiện nhân, tiện nhân, Vân Lôi hoàn toàn mất đi lý trí, điên cuồng giơ tay lên hung ác đánh Liễu thị, ba ba, bính bính.
Bắt đầu Liễu thị còn có thể thở, sau đó ngay cả hít thở cũng không đều, không lâu sau đó, ánh mắt của bà ta từ từ nhắm lại, quanh thân trên dưới không một chỗ nào toàn vẹn.
Trước khi chết, ánh mắt của bà ta mở thật to, trong lòng chỉ có một ý niệm, báo ứng a, hết thảy đều là báo ứng a.
Bà ta năm đó nghĩ biện pháp giết chết mẫu thân Vân Thiên Vũ, còn cố ý thiết kế bẫy, để cho Hậu gia lầm tưởng Lục thị cùng người khác có gian tình, cho nên Vân Thiên Vũ không phải là hài tử của Hậu gia.
Hiện tại đây, Vân Thiên Vũ lại thiết kế một cái bẫy như vậy để cho mình đi vào, ha ha báo ứng a.
Liễu thị từ từ nhắm hai mắt lại, chết.
Mặc dù Liễu thị biết võ công, nhưng võ giả ở trước mặt người có linh lực, căn bản chỉ là một con gà nhỏ bé, cho nên Liễu thị ngay cả đánh trả cũng không có đánh trả, cuối cùng cứng rắn bị Vân Lôi đánh chết.
Không chỉ như thế, bà ta trước khi chết trên người không có một chỗ nào toàn vẹn, mặt xưng phù giống như bánh bao, trong mắt chảy máu, trong lỗ mũi chảy máu, khóe miệng cũng chảy máu, ngay cả trong lổ tai đều có máu chảy ra.