Nhưng bọn họ dường như đã quên một chuyện.
Tiểu cô cô là tiểu cô cô của gã, đương nhiên cũng là tiểu cô cô của bọn họ.
Tiêu Dạ Thần nhìn Tiêu Thiên Nghiêu nói.
“Hoài vương điện hạ, ở đây không có của biểu muội của ngươi, tiểu cô cô đã sớm cắt đứt quan hệ cùng Vân gia, hiện tại cô cô tiểu quận chúa phủ An thân vương ta, theo lý ngươi nên gọi cô cô một tiếng tiểu cô cô.”
Tiêu Dạ Thần vừa nói, sắc mặt Tiêu Thiên Nghiêu cùng Tiêu Thiên Dịch thay đổi.
Đúng vậy, theo lý bọn họ nên gọi Vân Thiên Vũ là tiểu cô cô.
Nhưng?
Vân Thiên Vũ đã mặc kệ hai người này rồi, không phải nàng không hiểu tâm tư hai người này.
Thấy trên mặt nàng không còn vết sẹo, lại lộ ra linh lực tu vi, lại là quận chúa phủ An thân vương, cho nên đã xuất hiện tâm tư không nên có.
Phì, nàng sẽ gả cho nam nhân có dã tâm xấu sao?
Vân Thiên Vũ cùng đám người Tiêu Dạ Thần đi thẳng đến trước cửa nội cung, sau đó lên xe ngựa, xuất cung.
Không thèm quan tâm đến Tiêu Thiên Nghiêu cùng Tiêu Thiên Dịch phía sau mặt mày tối sầm.
Sau đó Vân Thiên Vũ cũng không nói chuyện cùng Tiêu Dạ Thần, nàng đang nghĩ chuyện mở Phượng Linh nhẫn, chỉ cần mở tầng thứ hai Phượng Linh nhẫn ra, có thể bắt được phương thuốc dân gian và đan đỉnh rồi, bên trong phương thuốc dân gian kia khẳng định có đan dược gì có thể khôi phục trí nhớ đã mất.
Nhưng Phượng linh nhẫn này còn kém mấy phần mới hoàn hảo…
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ nhập tâm, thúc xe ngựa chạy nhanh, đột nhiên xóc nảy một chút.
Tiêu Dạ Thần vừa thấy Vân Thiên Vũ bị sợ, lập tức nổi giận răn dạy mã xa phu bên ngoài.
“Phế vật, ngay cả điều khiển xe ngựa cũng không xong, làm kinh động quận chúa.”
Mã xa phu sợ sệt nói: "Không phải thuộc hạ lái không tốt, thật sự là phía trước có người đang đánh nhau, thuộc hạ xoay mình kéo ngựa.”
Tiêu Dạ Thần vừa nghe vén màn xe xem bên ngoài.
Vân Thiên Vũ cũng theo động tác của gã nhìn bên ngoài.
Chỉ thấy đường phố phía trước rất nhiều người vây quanh, trong đó có tiếng hét phẫn nộ, có tiếng cầu khẩn, có tiếng quỷ khóc sói tru.
Có người còn gọi: “Không xong rồi, phía trước có mấy người bị đánh trọng thương rồi.”
“Người Bắc Địch quốc dã man khinh người quá đáng.”
“Chẳng lẽ chúng ta nói sai sao, bọn họ chính là kẻ nói không giữ lời, lúc trước rõ ràng cùng Linh Nghi quận chúa tỷ thí, thua còn quịt nợ, hiện tại chúng ta nghị luận bọn họ, bọn họ còn ra tay đả thương người.”
Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ vốn không muốn gây chuyện, nhưng nghe thấy lời bên ngoài, ánh mắt Vân Thiên Vũ lạnh đi.
Đồng thời nàng còn nghe được phía trước có người bị trọng thương.
Lúc trước nàng đang lo không có cách nào mở Phượng Linh nhẫn, hiện tại đây chính là cơ hội.
Vân Thiên Vũ lập tức từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Tiêu Dạ Thần cùng Diệp Gia phía sau mau chóng theo Vân Thiên Vũ xuống xe ngựa.
Vân Thiên Vũ vừa xuống xe ngựa, người bên đường phố phát hiện ra nàng.
Sau đó lên tiếng kinh hô.
“Mau nhìn, nữ tử giống tiên nữ này dường như chính là Linh nghi quận chúa.”
“Thật là đẹp như tiên nữ.”
“Trông cô ấy thật đẹp, hơn nữa còn có bản lĩnh rất lớn.”
Không ít tiếng kính nể vang lên.
Vân Thiên Vũ đi thẳng lên phía trước, đám người tự động tránh ra nhường đường, cuối cùng cho các nàng thuận lợi tiêu sái tới bên trong ngã tư đường.
Lập tức thấy rõ ràng tình huống phát sinh bên trong.
Lúc này bên đường phố có không ít người bị thương, mà trong đó lại vẫn có người đang ở đánh người, ngoài đánh người ra, còn có mấy kẻ liều mạng ý đồ chặn lại kẻ đánh người.
Kẻ đánh người là Dũng vương Bắc Địch quốc Thác Bạt Dã.
Ngăn Thác Bạt Dã, không cho hắn ta làm hại người khác, chính là thái tử Tiêu Thiên Ngưj
Chỉ là thái tử này có phải quá bất tài hay không, đã ngăn Thác Bạt Dã rồi, còn có thể cho gã và thủ hạ của gã đả thương nhiều dân chúng như vậy trước mặt mọi người, thái tử này còn hữu dụng sao?