Mục lục
Thú phi thiên hạ - thần y đại tiểu thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Tiêu Cửu Uyên cũng buông Vân Thiên Vũ ra một chút, Vân Thiên Vũ nhanh chóng nói:


“Ta cho huynh biết việc này là muốn nói với huynh, Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn cũng đến từ dị giới giống như ta, hắn chính là người của thời đại chúng ta, nhưng mà...”


Đôi mắt Vân Thiên Vũ tối sầm, nghĩ tới nghĩa phụ đã chết, nghĩ tới vụ nổ do chính nàng tạo ra...


“Sở dĩ hắn cùng ta xuất hiện ở nơi này cũng là bởi vì ta tạo ra vụ nổ nhờ một một viên bạo tạc tinh phiến gắn trên tay ta.”


“Ta tự nổ chết chính mình, cũng nổ chết hắn.”


Sau khi nàng nói xong, trên mặt Tiêu Cửu Uyên tràn đầy kinh ngạc, hắn nhìn Vân Thiên Vũ nói thật nhanh:


“Lẽ nào cái tên kia phụ bạc nàng, hắn tổn thương nàng cho nên nàng nổ chết hắn đúng không?”


Đối với tính tình Vũ Nhi mà Tiêu Cửu Uyên biết, nếu thật có người phụ bạc nàng, nàng thà làm ngọc vỡ.


Cho nên Nam Chiêu thái tử mà phụ bạc nàng nhất định sẽ bị nàng nổ chết gã.


Nhưng Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến Nam Chiêu thái tử và Vũ Nhi lúc đó có quan hệ, tim của hắn khó chịu như bị thiêu đốt.


Sở dĩ Nam Chiêu xuất hiện ở thế giới này kỳ thực chính là đi tìm Vũ Nhi sao?


Gã muốn xoay chuyển trái tim Vũ Nhi sao?


Gã cứ nằm mơ đi.


Lúc này Vũ Nhi là nữ nhân hắn yêu, hơn nữa nàng cũng yêu hắn...


Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay, cũng sẽ không để cho Nam Chiêu thái tử được như ý.


Tiêu Cửu Uyên ôm Vân Thiên Vũ vào ngực, bá đạo nói rằng: “Vũ Nhi, bây giờ người nàng thích là ta, nàng có thể nhớ kỹ cách xa Nam Chiêu thái tử này một chút không, nàng có chủ nhân rồi.”


Tiêu Cửu Uyên nói xong ôm chặc lấy Vân Thiên Vũ, chứng tỏ quyền sở hữu.


Bây giờ nàng là của hắn, không ai có thể cướp đoạt.


Vân Thiên Vũ bị hắn ôm lâu sắp không thở nổi, hơn nữa nghe lời hắn nói xong, có hơi dở khó dở cười, nhanh vỗ lưng của hắn, nói:


“Huynh suy nghĩ nhiều rồi, hắn không thích ta, ngược lại hắn là kẻ thù của ta.”


“Kẻ thù?”


Lần này Tiêu Cửu Uyên buông tay ra, trong lòng thoải mái hơn nhiều.


Nếu là kẻ thù của Vũ Nhi, như vậy hai người họ không có khả năng tiến tới với nhau.


“Sao hắn lại là kẻ thù của nàng?”


“Trong tay ta có một viên phượng linh giới, cái này là một không gian truyền thừa giới, trong truyền thuyết có một con phượng hoàng, cho nên rất nhiều người muốn lấy được truyền thừa giới này. Nhưng cuối cùng thứ này bị nghĩa phụ ta chiếm được, nghĩ phụ liền đưa cho ta.”


Nói đến nghĩa phụ, trong lòng Vân Thiên Vũ rất khó chịu giống như trước, rất đau lòng.


Bởi vì coi nghĩ phụ như phụ thân nàng, không phải, còn tốt hơn một người phụ thân bình thường rất nhiều.


Nhưng cuối cùng ông ấy lại bị Phó Cảnh Ngôn hại chết.


“Phó Cảnh Ngôn, không, bây giờ hắn là Nam Chiêu thái từ, lúc đó Nam Chiêu thái tử rất luốn lấy được truyền thừa giới, hắn đi tìm nghĩa phụ ta, ra giá một tỉ muốn mua phượng linh giới này, nhưng nghĩa phụ ta không quan tâm, bao nhiêu tiền cũng không bán, hắn liền hại chết nghĩa phụ.”


“Hắn hại chết nghĩa phụ ta, chưa từ bỏ ý định muốn chiếm được phượng linh giới, vậy là giả vờ ngất xỉu ở nơi nghĩa phụ chết, ta vì tra rõ nghĩa phụ chết như thế nào liền chứa chấp hắn, sau khi hắn tỉnh lại thì giả vờ mất trí nhớ, ta nỗ lực chữa bệnh mất trí nhớ cho hắn, muốn chữa khỏi bệnh mất trí nhớ của hắn, hỏi hắn rốt cuộc nghĩa phụ ta chết như thế nào.”


“Sau đó hắn thấy không diễn nổi cảnh mất trí nhớ nữa, liền bắt cóc ta, muốn chiếm được phượng linh giới, khi đó rốt cuộc ta cũng biết nghĩa phụ là do chính hắn hại chết, hắn nói là hắn vô ý hại chết, như vậy có khác nhau sao? Nghĩa phụ ta chết, ông ấy thương yêu ta như vậy, trên đời này ta chỉ có người thân duy nhất là ông ấy.”


“Dĩ nhiên là hắn hại chết ông ấy, cho nên ta quá căm hận hắn, tức giận làm nổ tinh phiến trên ngón tay, nổ chết hai người chúng ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK