Mục lục
Thú phi thiên hạ - thần y đại tiểu thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà trên đường họ tới đây, nhìn thấy rất nhiều hạ nhân, mà hạ nhân cũng không hề tôn trọng Bùi Khang, dường như coi Bùi Khang là người vô hình, tảng lờ đi qua.


Vân Thiên Vũ nhìn thấy tất cả những chuyện này, trong mắt đã tràn đầy sự lạnh lẽo, đôi mắt u ám. Nàng biết sở dĩ Bùi Khang và Lâm Tú Uyển không được coi trọng vì năng lực quá kém.


Bây giờ nàng có thể biết, ở tây đại lục, không hề có tình thân, cường giả độc tôn, ai có năng lực cường đại sẽ được tôn trọng, không có năng lực thì sẽ bị khinh thường. Cho nên nàng phải nhanh chóng cường đại.


Nhưng lúc này nàng vẫn chưa cường đại, nhưng nàng sẽ không tha thứ cho những người khinh thường Bùi Khang Và Lâm Tú Uyển.


Vân Thiên Vũ ánh mắt trở nên lạnh lùng khẽ cười, ngày mai là thi đấu võ đại gia tộc sao? Vậy để nàng chỉ giáo cho những người nói như rồng leo làm như mèo mửa này đi.


Tuy giờ đây nàng chỉ mới là cấp tử linh, nhưng lại là trẻ tuổi nhất, cũng có thể coi là nổi bật, nếu như để Bùi gia nhìn thấy trên nàng có tài năng, xem ai còn dám coi thường Bùi Khang và Lâm Tú Uyển nữa, sau này họ sẽ sống tốt hơn.


Vân Thiên Vũ tính toán trong lòng, nhưng vừa về tới viện nghỉ ngơi…


Nhưng nàng vừa nằm xuống nghỉ không lâu thì lại có người đánh thức: “Tứ thúc, thân là một phần tử của gia tộc Khê muội có phải nên tham gia thi đấu võ đại gia tộc ngày mai không?”


“Đúng đó, dù không thể đại diện cho Bùi gia chúng ta đi tham gia thi đấu vào học viện Thiên Kình nhưng là người Bùi gia thì tốt xấu gì cũng phải lên đài tỷ thí chứ.”


Những người này vừa dứt lời Bùi Khang đã ồ lên: “Không đi, Tiểu Khê nhà chúng ta vừa về, sẽ không tham gia thi đấu vào học viện Thiên Kình gì gì đó đâu.”


Lâm Tú Uyển cũng nói: “Đúng vậy, Tiểu Khê nhà chúng ta sẽ không đi, không đi đâu, Tiểu Khê nhà chúng ta sẽ không đánh nhau.”


Vân Thiên Vũ ở trong phòng nghe thấy lời nói của Bùi Khang và Lâm Tú Uyển không khỏi ấm lòng.


Ở đây không phải thế giới có tình người, trái tim của hai người ấy thật đáng chân trọng, tuy rằng họ chỉ là người bình thường nhưng trái tim họ còn đáng qusy hơn vàng.


Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi, từ từ mặc quần áo vào.


Ngoài phòng, những thiếu niên Bùi gia đều không hề buông tha nói: “Tứ thúc, thúc nói như vậy không đúng, nếu mỗi người chúng ta đều làm vậy không quan tâm đến việc của gia tộc thì có lẽ Bùi gia sẽ bị khinh thường mất thôi.”


“Đúng đó, tứ thúc, thân là một phần tử của Bùi gia, không thể nào không cống hiến.”


Những người này vừa nói xong, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Các người đang khiếu chiến ta sao?”


Mấy thiếu niên đang nói chuyện đều dừng lại, cùng nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy một nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần thái vô cùng ngạo mạn, đôi mắt đen láy lạnh lùng, khiến cho những thiếu niên Bùi gia đều hoảng sợ.


“Ngươi, ngươi.”


Vân Thiên Vũ mất kiên nhẫn khua tay: “Ta chấp nhận lời khiêu chiến của các ngươi, mai gặp trên võ đài.”


Vân Thiên Vũ nói xong định đi, nhưng mấy thiếu niên đứng đó không động đậy, nàng nhướn mày, lạnh lùng nói: “Còn chưa đi sao? Chẳng lẽ muốn ra tay bây giờ?”


Giọng điệu lạnh lùng của nàng, cùng với khí thế uy nghiêm khiến cho mấy thiếu niên Bùi gia không tư chủ được khuất phục, không dám phản kháng, sau đó quay đầu bỏ đi. Cho đến khi ra tới sân mới kịp phản ứng. Họ dựa vào đâu mà phải nghe lời người xấu xí kia. Họ đến dọa nàng cơ mà, kết quả lại bị nàng dọa lại, như vậy là sao.


Nhưng tất nhanh, cả Bùi gia đều biết, tiểu thư mới trở về nhà Tứ lão gia muốn tham gia thi đấu võ đại gia tộc ngày mai. Cả phủ ồ lên, không khí vốn đang trầm lắng, lại sôi nổi hơn nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK