Cửa phủ đột nhiên bị người đập dồn dập.
Hướng quản gia dẫn người đi xem, phát hiện người tới chính là thái giám trong cung, hơn nữa còn là thái giám bên cạnh thái hoàng thái hậu.
Thái giám vừa xuất hiện liền sốt sắng mở miệng: "Thái thượng hoàng bị bệnh, thái hoàng thái hậu mệnh nô tài lập tức tuyên Linh Nghi quận chúa tiến cung kiểm tra cho thái thượng hoàng."
Hướng quản sự nghe, tuy không thích nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, mang theo thái giám đi về Tây Phượng viện bẩm báo chuyện này.
Sau khi sự tình được bẩm báo, Vân Thiên Vũ liền cười lạnh.
Bây giờ nghĩ đến nàng sao? Vậy lúc giết Tiêu Cửu Uyên, sao không nghĩ tới nàng.
Vân Thiên Vũ trực tiếp hừ lạnh nói: "Đi nói cho người tới, nói ta bệnh, không thể nào tiến cung chữa bệnh cho thái thượng hoàng, nói cho thái hoàng thái hậu, trong cung có nhiều ngự y như vậy, vẫn nên để ngự y chữa trị cho thái thượng hoàng đi."
Nói xong, nàng xoay người ngủ, không có ý định để ý đến bất luận kẻ nào.
Diệp Gia nói lại lời của nàng cho thái giám đến tuyên chỉ, thái giám sửng sốt, đến khi tỉnh hồn lại, vội vàng cầu khẩn.
"Vị tỷ tỷ này, xin nói với Linh Nghi quận chúa một chút, bệnh của thái thượng hoàng thật sự rất nghiêm trọng, nếu không cứu chữa, chỉ sợ thái thượng hoàng sẽ không tốt."
Diệp Gia nghiêm mặt lạnh lùng nói.
"Ông không nghe thấy sao, Linh Nghi quận chúa đang bệnh, không thể nào tiến cung chữa bệnh cho thái thượng hoàng, còn nữa, Linh Nghi quận chúa không phải ngự y trong cung, không có lý do gì phải mang một thân ốm bệnh tiến cung chữa trị cho thái thượng hoàng, ông cứ nói lại với thái hoàng thái hậu như vậy đi."
Diệp Gia nói xong liền quay người về Tây Phượng viện, không thèm quan tâm thái giám đằng sau.
Thái giám vẻ mặt đau khổ, đành phải đi theo Hướng quản gia rời khỏi Tây Phượng viện.
Thái giám đi khỏi không lâu thì Tiêu Cửu Uyên liền tới.
Hắn vào phòng của Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ liền cảm giác được, nhanh chóng xoay người ngồi xuống, nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên một thân cẩm y thêu mãng màu đen đứng dưới đèn, ánh mắt đen láy nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ kỳ quái mở miệng: "Hơn nửa đêm tại sao huynh lại tới đây?"
"Nghe nói hoàng thượng bệnh nặng, đây là nàng động thủ phải không?"
Vân Thiên Vũ nhướn mày nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Là ta động thủ, hơn nửa đêm huynh xuất hiện, không phải là vì chạy tới hỏi ta chuyện này chứ, hay là chạy tới trách cứ ta."
Tiêu Cửu Uyên nghe lời nói hờn dỗi của Vân Thiên Vũ, lắc đầu bật cười.
Hắn đi đến bên giường Vân Thiên Vũ ngồi xuống, sau đó đưa tay ôm nàng, nhẹ nhàng nói.
"Ta không phải tới trách cứ nàng, chỉ là đây là chuyện của ta, lại để cho nàng xuất thủ, ta rất áy náy, lát nữa thái hoàng thái hậu nhất định sẽ đích thân đến, ta tới là dự định tự mình xử lý việc này, nàng liền an tâm ngủ ngon đi."
Vân Thiên Vũ nghe Tiêu Cửu Uyên nói, cuối cùng cười rộ lên, quay lại ôm Tiêu Cửu Uyên một cái rồi nói.
"Vậy còn tạm được."
Nàng nói xong dựa vào trước ngực Tiêu Cửu Uyên, nhẹ nhàng nói.
"Ta biết huynh nể mặt thái hoàng thái hậu, không muốn động thủ với hoàng thượng, thế nhưng nếu người này còn sống, nhất định sẽ tính kế chúng ta, bây giờ hắn lại có thù lớn với chúng ta, càng không thể nào buông tha chúng ta, cho nên chẳng bằng động thủ trước một bước."
Đôi mắt Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng, chậm rãi gật đầu: "Ừm, ta biết."
Hắn nói xong ôm Vân Thiên Vũ nằm xuống, sau đó vỗ nhẹ sau lưng nàng nói: "Vũ nhi ngoan, ngủ đi, những chuyện tiếp theo để ta xử lý, nàng cứ an tâm ngủ đi."
"Được."
Vân Thiên Vũ thấy Tiêu Cửu Uyên đã khôi phục lại, không còn lo lắng cho hắn nữa, an tâm nhắm mắt ngủ.