Nhưng mà sau đấy hai người không tiếp tục nói tới đề tài này, mà nói đến chuyện tu luyện.
Lần bế quan tu luyện này, hai người đều đột phá lên cấp.
Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ rất vui, nói chuyện cả đường vào cung.
Sau khi vào cung, xác nhận thái hậu bị bệnh cả đêm không tỉnh lại thật.
Điều này khiến Tiêu Cửu Uyên đau lòng, vốn dĩ hắn còn tưởng không có chuyện gì, không ngờ lại bị nghiêm trọng như vậy.
Nhưng điều làm Tiêu Cửu Uyên giận lớn nhất là mẫu hậu bệnh nặng như vậy, vậy mà hoàng huynh không tới.
Tiêu Cửu Uyên giận không nói nên lời, hắn biết, hiện tại quan hệ giữa hoàng huynh và mẫu hậu rất căng thẳng.
Nhất định bởi vì như vậy nên mẫu hậu mới đổ bệnh.
Tiêu Cửu Uyên để Vân Thiên Vũ kiểm tra giúp mẫu hậu mình một chút, xem bà bị làm sao?
Vân Thiên Vũ kiểm tra, phát hiện là do thái hậu tích tụ buồn bực trong lòng quá lâu, khiến bà không ăn không uống, cuối cùng cơ thể suy yếu hôn mê.
Không phải bệnh nặng gì, nhưng không thể ép buồn bực trong lòng bà xuống, nên dù ngự y có đưa thuốc gì, bà cũng không uống, nến mới khiến bà vẫn chưa tỉnh lại.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
"Ta nghĩ buồn bực trong lòng thái hậu nương nương, nhất định vì ngươi và hoàng thượng, bà sợ ngươi và hoàng thượng sẽ đối địch nhau, khiến bà trái không được, phải không xong, nếu muốn để bà ổn lại, trừ khi quan hệ của ngươi và hoàng thường hòa hoãn hơn, có lẽ bà sẽ thấy tốt."
Vân Thiên Vũ nói xong, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng không nói nên lời, tròng mắt sắc bén khác thường, thật ra hắn định tính toán với hoàng huynh.
Nhưng bây giờ thấy mẫu hậu như vậy, hắn lại đau lòng.
Từng ấy năm, mẫu hậu vẫn luôn là người yêu thương hắn nhất, hiện tại lại vì quan hệ giữa hắn và hoàng huynh mà buồn bực đến ngất đi.
Nếu hắn kiên trì không lùi bước, sợ là mẫu hậu sẽ không tỉnh lại.
Tiêu Cửu Uyên cũng không hy vọng như vậy, cho nên hắn tiến lên ngồi xổm trước giường thái hậu, duỗi tay nắm tay thái hậu, khẽ nói.
"Mẫu hậu, người đừng lo lắng, con đồng ý với người, không so đo những chuyện huynh ấy làm, sau này con sẽ không làm khó huynh ấy, người đừng có buồn."
"Mẫu hậu, người như vậy con rất lo lắng, người hãy mau tỉnh lại đi."
Tiêu Cửu Uyên khẽ nói bên giường thái hậu, Vân Thiên Vũ vươn tay đặt trên vai hắn, cho hắn thêm sức mạnh.
Nàng vẫn luôn chú ý bộ dạng thái hậu trên giường, đột nhiên phát hiện lông mi thái hậu khã giật, nhưng mà vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng nhìn ra, buồn phiền trong lòng thái hậu đã giảm không ít.
Lúc này cho uống thuốc là tốt nhất.
Vân Thiên Vũ vội ra lệnh cung nữ bên ngoài: "Mau mang thuốc ngự y sắc lại đây."
Lúc trước ngự y sắc thuốc, vốn có tác dụng nhưng mà thái hậu không chịu nuốt xuống mà thôi.
Bây giờ thái hậu đã đỡ hơn chút, chắc là có thể uống được.
Vân Thiên Vũ ra lệnh, cung nữ bên ngoài vội mang chén thuốc ngự y đã sắc tới.
Trong tẩm cung, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đứng dậy tránh ra, cung nữ tiến lên đỡ thái hậu dậy, sau đó cẩn thận bón thuốc.
Cuối cùng phát hiện thái hậu đã uống thuốc.
Tuy bà vẫn chưa tỉnh lại, nhưng chắc là không còn gì đáng ngại.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm nhưng hai người cũng không rời đi.
Cung nữ bón thuốc xong, Vân Thiên Vũ lại dùng ngân châm lên huyệt, kích thích buồn bực trong thái hậu tan đi.
Cuối cùng thái hậu từ từ mở mắt, nhìn thấy hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ trong tẩm cung khẽ gọi một tiếng.
"Uyên Nhi, Vũ Nhi, các ngươi vào cung rồi."