Sau khi Thục phi nương nương thu tay về thì có một bàn tay to đưa ra, bàn tay này không giống với bàn tay của Vân Lôi, bàn tay này rất to, năm ngón tay đều cứng cáp khỏe mạnh, chỉ nhìn tay mà không cần nhìn người cũng biết người này là một võ tướng cao to cường tráng.
Vân Thiên Vũ biết người này chính là Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu.
Nàng nhanh chóng dùng ngân châm đâm vào tay của Hoài vương điện hạ.
Hai giọt máu được nhỏ vào bát nước.
Dần dần tách nhau ra, càng lúc càng xa, không hề có quan hệ gì.
Lần này Vân Thiên Vũ đang giả làm lão đại phu tức giận chửi mắng: “Đêm hôm khuya khoắt các người không ngủ mà lại đến trêu chọc lão phu cho vui có phải không, đều không phải người thân, đây là đang chơi trò gì vậy.”
Nàng nói xong liền hung hăng nhét bát nước vào tay người đang ngồi trong xe ngựa, sau đó tức giận quay người bỏ đi.
“Lão phu hầu hạ không nổi đâu, các người có trả nhiều ngân lượng hơn lão phu cũng không cần.”
Nàng nói xong liền đi về phía ngã tư đường.
Ở phía sau, bên trong xe ngựa, sắc mặt Vân Lôi cứng đờ nhìn Thục phi đang ngồi bên cạnh, dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt của Thục phi trắng bệch như vừa nhìn thấy ma.
Vân Lôi lo lắng nói: “Người không sao chứ?”
Thục phi lắc đầu, không nói được câu nào.
Bà ta cúi đầu nhìn hai giọt máu trong bát giống như hai ngọn núi cách xa nhau.
Hóa ra nam nhân bà ta yêu thương hơn hai mươi năm, sủng ái hơn hai mươi năm căn bản không phải là nhi tử của mình.
Nhi tử của bà ta đã bị nữ nhân khác hủy hoại còn bà ta lại yêu thương nhi tử của nữ nhân đó.
Ông trời ơi, tại sao, tại sao có thể tàn nhẫn với bà ta như vậy.
Nghĩ tới thái tử Tiêu Thiên Ngự, nhi tử đã chết của mình.
Thục phi như muốn phát điên, bà ta đưa tay rút trâm cài đầu xuống, không hề do dự đâm về phía Hoài vương.
Nhưng Vân Lôi đã ngăn bà ta lại.
Nếu bà ta giết Hoài vương thì Thục phi và Vân Lôi đều chết, hơn nữa Vân Lôi không đồng ý cho Thục phi giết Hoài vương còn có một nguyên nhân.
Bây giờ thái tử đã chết, cho dù Hoài vương không phải nhi tử của Thục phi, nhưng dù sao trên danh nghĩa bà ta vẫn là mẫu thân của gã, nuôi dưỡng gã bao nhiêu năm nay.
Hoài vương phải phụng dưỡng bà ta, cũng phải đối xử tốt với phủ Vĩnh Ninh hầu.
“Người đừng xúc động, gã là Hoài vương, là nhi tử của người, là nhi tử mà người khó khăn lắm mới nuôi lớn, gã nhanh chóng sẽ trở thành thái tử, sau này ngươi sẽ được hưởng phúc.”
Thục phi ngẩng đầu nhìn Vân Lôi, ánh mắt của bà ta giống như đang nhìn một nam nhân xa lạ, không hề quen biết.
Có điều Thục phi cũng không nói gì thêm, bà ta chậm rãi thu trâm cài đầu về, dặn dò: “Đưa gã về Hoài vương phủ.”
Vân Lôi nghe thấy những lời của Thục phi, trong lòng vô cùng vui mừng, ông ta cho rằng Thục phi đã nghe lời mình.
Nhưng lại không biết trong mắt Thục phi lóe lên một tia dữ tợn.
Bà ta am thầm nghiến răng, nếu bà ta cứ thế giết Tiêu Thiên Nghiêu thì quá dễ dàng cho Tưởng hoàng hậu, cũng quá dễ dàng cho Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu.
Vốn dĩ bà ta không nên đem tất cả tội lỗi của Tưởng hoàng hậu đổ lên đầu Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại Thục phi xác nhận được một chuyện.
Hoài vương biết Tưởng hoàng hậu mới là mẫu thân của gã, nhưng gã lại cố tình giấu diếm, không nói gì với bà ta.
Gã hoàn toàn xem bà ta như một kẻ ngốc, thật uổng công bà ta đã yêu thương hắn nhiều năm như vậy, cho nên trong bà ta rất hận Hoài vương.
Quả nhiên là mẫu thân thế nào thì nhi tử cũng như vậy.
Một tiện nhân như Tưởng hoàng hậu thì nhi tử làm sao có điểm nào tốt.
Nhưng bà ta sẽ không để yên đâu.
Xe ngựa rời khỏi ngã tư đường, lặng lẽ tiến về phía Hoài vương phủ.