Hắn nói từng chữ một: “Nếu thái tử Gia Cát Cẩn không muốn lục soát người thì không lục soát người.”
Hắn ngừng lại một chút đột nhiên sắc mặt trầm xuống: “Dù bổn vương không lục soát người ả ta, cũng sẽ có cách chứng minh ả ta đã từng chạm vào huyết bọ cạp.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, xoay người nhìn Bạch Diệu ở phía sau: “Kiến phệ kim ở đâu?”
Bạch Diệu nhanh chóng lấy từ trong tay áo ra một hộp ngọc sặc sỡ sắc màu, đưa nó cho Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên giơ chiếc hộp ngọc lên nói: “Bên trong hộp ngọc này nuôi kiến phệ kim.”
“Loại kiến này là kỳ phùng địch thủ với huyết bọ cạp, chỉ cần có mùi huyết bọ cạp, sẽ lọt vào tầm ngắm của nó, bổn vương cũng rất tò mò, rốt cuộc là nó sẽ công kích Linh Nghi quận chúa hay là công kích Nam Chiêu công chúa đây?”
Tiêu Cửu Uyên nói xong nhanh chóng mở nắp hộp ngọc.
Trong hộp ngọc có một trùng kiến vàng óng ánh lại có cánh dài, đây chính là trùng kiến phệ kim.
Thức ăn thường ngày của nó là vàng. Kỳ phùng địch thủ của kiến phệ kim chính là huyết bọ cạp.
Cho nên Tiêu Cửu Uyên vừa mở nó ra, nó liền bay tới phía Nam Chiêu công chúa.
Sắc mặt thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn sa sầm lại, gã nhanh chóng mở miệng nói: “Tiêu Cửu Uyên, trước mặt huyết bọ cạp đang ở trong cơ thể hoàng muội ta, thì kiến bay về phía muội ấy là hoàn toàn bình thường?”
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng cười nói: “Thái tử Gia Cát Cẩn nhìn cho rõ, kiến phệ kim công kích không phải là cơ thể của ả mà là tay của ả.”
Mọi người nhanh chóng nhìn thấy, thật sự kiến phệ kim đang công kích tay của Nam Chiêu công chúa.
Kiến phệ kim ngay cả vàng cũng ăn sạch, huống chi là tay người. Cho nên nó cắn một miếng, tay Nam Chiêu công chúa đã bị rách một mảng.
Nàng ta đau đớn kêu to: “Hoàng huynh, cứu ta.”
Sắc mặt Gia Cát Cẩn trầm xuống, tuy rằng nữ nhân này vô cùng ngu xuẩn nhưng bây giờ nàng ta là Nam Chiêu công chúa, gã không thể không cứu nàng ta.
Cho nên Gia Cát Cẩn vẩy tay, đánh một chưởng linh lực, thổi bay con kiến đang công kích Gia Cát Khanh. Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên trầm xuống, giơ tay đánh một chưởng linh lực, công kích Gia Cát Cẩn.
Nhìn thấy hai người muốn đánh nhau. Nếu giờ đánh nhau trên đường cái, thương vong sẽ vô cùng lớn. Đến lúc đó hoàng đế sẽ trách cứ Tiêu Cửu Uyên. Vân Thiên Vũ đương nhiên không muốn Tiêu Cửu Uyên có chuyện gì, cho nên mở lời ngăn cản hắn nói: “Nếu thái tử Nam Chiêu muốn tranh cãi, bổn quận chúa có cách chứng minh huyết bọ cạp là của Nam Chiêu công chúa, mà không phải của bổn quận chúa.”
Vân Thiên Vũ nói xong, nhanh chóng lấy trong tay áo một bình chứa đan dược.
Nàng lấy ra một đan dược đỏ rực: “Viên đan này là danh máu đan, chỉ là bổ khí huyết, nếu gặp máu người thì sẽ có phản ứng, trong người Nam Chiêu công chúa là giờ là huyết bọ cạp, chính là lấy máu người nuôi dưỡng, nếu người nào chạm vào huyết bọ cạp, trên tay sẽ còn khí máu, dùng viên thuôc này bôi vào tay là có thể có tác dụng.”
Nàng nói xong, xoa vào hai tay mình, sau đó nàng giơ tay ra cho mọi người cùng thấy: “Các vị nhìn thì hiểu, trên tay ta không hề động vào bất kỳ người hay máu có liên quan.”
Sau khi Vân Thiên Vũ nói xong thì bước xuống xe ngựa, đi tới trước mặt Nam Chiêu công chúa, từ từ nói: “Nam Chiêu công chúa mời đưa hai tay ra.”
Lúc này Nam Chiêu công chúa đang trúng huyết bọ cạp vô cùng đau khổ.
Huyết bọ cạp kia vào cơ thể nàng ta, đang hút máu khiến nàng ta đau đớn vô cùng.