“Dân chúng Nam Chiêu các người sẽ chấp nhận chuyện này sao? Người làm như vậy có chắc chắn là vì hòa bình của hai nước chứ không phải cố tình khơi mào chiến tranh giữa hai nước chứ?”
Vân Thiên Vũ nhíu mày nhìn công chúa Nam Chiêu nói: “Hiện ta đang nghi ngờ công chúa ngoài mắt muốn cho quan hệ hai nước tốt đẹp hơn, thật ra ngấm ngầm khơi mào chiến sự của hai nước, lẽ nào người Nam Chiêu có dã tâm khác, muốn trở mặt với Đông Ly quốc chúng ta.”
Lời nói này khiến Lam Khanh ngơ ngẩn. Nàng ta bình tĩnh nhìn Vân Thiên Vũ, đôi mắt đen tràn đầy sự độc ác. Vân Thiên Vũ thấy nàng ta độc ác như vậy đột nhiên giật mình.
Nàng và công chúa Nam Chiêu đã trở mặt từ hôm nay, nhưng một người dù có trở mặt cũng không thể oán hận người khác trong vòng một ngày chứ. Bộ dạng của công chúa Nam Chiêu như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy. Nếu nói như vậy, nàng ta mới chính là kẻ thù của nàng mới phải. Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ chuyện này, bỗng dưng công chúa Nam Chiêu đột nhiên khóc rống lên.
Tiếng khóc cắt ngang suy nghĩ của Vân Thiên Vũ, nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy công chúa Nam Chiêu rơi lệ nói: “Linh Nghi quận chúa, tại sao ngươi lại xuyên tạc tấm lòng của người khác như vậy, công chúa Nam Chiêu ta một lòng muốn cầu hòa, không hề tồn tại chuyện giao chiến.”
“Tại sao ngươi không tin ta, rốt cuộc ta phải làm thế nào ngươi mới tin ta.”
Vân Thiên Vũ nhăn mặt nhìn nữ tử đang khóc lóc như tiểu bạch liên. Vô cùng kinh ngạc, không phải tấm lòng của công chúa Nam Chiêu lương thiện, một lòng vì dân đây sao, nữ nhân này lại thủ đoạn khôn lường. Trước mặt người phụ nữ này giống như đóa tiểu bạch liên yếu đuối. Tiểu bạch liên? Tiểu bạch liên? Trong đầu Vân Thiên Vũ lóe lên một suy nghĩ, người này vận vào là nữ nhân Vân Tiểu Tuyết sao. Không thể nào. Nếu nữ nhân trước mặt là Vân Thiên Tuyết, vậy nàng có thể hiểu vì sao nàng ta lại đối xử với nàng ác độc như vậy. Bởi vì mẹ của nàng ta, ca ca của nàng ta đều là do nàng hại chết, đương nhiên nàng ta hận nàng. Chỉ là người phụ nữa này lại biến hóa quá nhanh, trở thành công chúa Nam Chiêu.
Thế giới thật sự quá huyền diệu.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, công chúa Nam Chiêu ngẩng đầu lên nhìn nàng nói: “Linh Nghi quận chúa, tại sao ngươi không đồng ý chuyện Ly thân vương lấy ta?”
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn nữ nhân này, tuy rằng nàng nghi ngờ nữ nhân này là Vân Thiên Tuyết, nhưng không có chứng cứ, nàng cũng không thể nhận bừa.
Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi rồi nói: “Công chúa suy nghĩ nhiều rồi, không phải ta không muốn vương gia lấy ngươi, mà là vương gia không lấy ngươi, vương gia không thích ngươi, cho rằng ngươi không xứng với vương gia.”
Nếu nữ nhân này thực sự là Vân Thiên Tuyết, cũng không biết xấu hổ, lại còn đòi lấy Tiêu Cửu Uyên, dựa vào nàng ta xứng sao. Vân Thiên Vũ đã kích động công chúa Nam Chiêu, mà đây cũng là mục đích của nàng. Nàng nhớ nữ nhân Vân Thiên Tuyết không thể chịu được kích thích. Quả nhiên dưới sự kích thích của Vân Thiên Vũ, công chúa Nam Chiêu lạnh lùng, trừng mắt nhìn Vân Thiên Vũ.
Trong mắt nàng ta đầy sự độc ác. Vân Thiên Vũ càng nghi ngờ nữ nhân này chính là Vân Thiên Tuyết.
Nhưng nếu nàng ta là Vân Thiên Tuyết tại sao lại trở thành công chúa Nam Chiêu, sao lại biết trượt băng, còn biết đàn khúc thập diện mai phục, những ca khúc hiện đại, đây là có chuyện gì? Vân Thiên Vũ không thể hiểu nổi.