Tiêu Cửu Uyên mệt mỏi nằm xuống giường, gương mặt hắn đã trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt đẫm mái tóc theo trán trượt xuống khuôn mặt tinh tế vô song, làm mất đi sự kiêu ngạo thường ngày nhưng lại tăng thêm phần động lòng người, hắn nheo mắt nhìn người đang đứng trong phòng.
Vân Thiên Vũ và Diệp Tử Yên đứng trước giường của hắn.
Vân Thiên Vũ không đợi Tiêu Cửu Uyên lên tiếng mà đã nói trước: "Bởi vì vương gia đã đặc biệt mời vị đại tiểu thư của Lăng Vân tông đến đây chữa trị thì nên để nàng ra tay kiểm tra."
Ma Tinh Huyết Anh độc, không phải người bình thường có thể tra ra, nàng khẳng định y thuật của mình rất cao cường nhưng vẫn không thể thừa kế Thần Y Bảo Điển, thậm chí nàng còn không biết trên thế gian có tồn tại loại độc như vậy.
Cho nên Diệp Tử Yên sẽ tra ra được sao?
Vân Thiên Vũ nhìn Diệp Tử Yên.
Nhìn gần mới phát hiện nữ nhân này không những chỉ vẽ hoa đào ở phần mắt, khắp khuôn mặt nơi nào cũng được được trang điểm rất tao nhã cho nên nhìn nàng ta đặc biệt xinh đẹp.
Lúc này vị đại tiểu thư lạnh lùng liếc nhìn Vân Thiên Vũ, sau đó như một nàng tiên thong dong đi đến bên giường Tiêu Cửu Uyên, dịu dàng lên tiếng: "Ly thân vương gia, dù gì thì ngài cũng đã cho người đến Lăng Vân tông mời chúng ta đến đây trị liệu cho ngài, tốt xấu gì thì ta cũng muốn thử chữa trị cho ngài, nếu ta có thể tra được vương gia bị nhiễm bệnh gì thì ta sẽ là người phụ trách trị bệnh, nếu ta tra không ra thì đành để người khác làm, vương gia thấy thế nào? "
Tiêu Cửu Uyên nhìn Diệp Tử Yên bằng ánh nhìn âm trầm, đáy mắt nhấp nháy sự thiếu kiên nhẫn.
Nhưng quả thật hắn đã cho người đến Lăng Vân tông mời nàng ta đến.
Nếu đã mời người ta đến nhưng lại không để người ta khám bệnh thì có vẻ không đúng lắm, hơn nữa Tiêu Cửu Uyên không nghĩ rằng nữ nhân này có thể tra ra loại độc hắn nhiễm phải, đã có rất nhiều đại phu đã xem bệnh cho hắn nhưng đều lắc đầu không biết, ngay cả các đại phu trong quân doanh của hắn cũng không tra được độc này là độc gì.
Nói chi đến Diệp Tử Yên, mặc dù Lăng Vân tông là nơi tập trung nhiều thần y nổi tiếng khắp thiên hạ nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là Diệp Tử Yên cũng là thần y.
Trong phòng, Diệp Tử Yên thấy Tiêu Cửu Uyên không phản đối nên mạnh dạn sải bước đến trước bắt mạch cho hắn.
Bàn tay Tiêu Cửu Uyên hơi nhúc nhích, nhưng hắn là lấy một chiếc khăn từ trên giường để che lên cổ tay
Hành động này một lần nữa lại làm Diệp Tử Yên ngỡ ngàng, bầu không khí liền trở nên nặng nề.
Mặc dù nàng ta thích Tiêu Cửu Uyên, nhưng nàng ta lại là đại tiểu thư của Lăng Vân tông, đừng nói là Tiêu Cửu Uyên, hoàng đế và hoàng thất cũng rất coi trọng nàng ta, cớ sao Tiêu Cửu Uyên lại không khách khí mà liên tục làm ra những hành động khinh khi nàng ta vậy.
Ý hắn là sao?
Diệp Tử Yên tức giận nhìn Tiêu Cửu Uyên, nhưng khi nàng ta đối diện với gương mặt tuyệt đẹp vô song của hắn, mọi sự giận dữ đều bay biến mất.
Lần đầu tiên Diệp Tử Yên thích Tiêu Cửu Uyên là lần nàng ta theo vị đại phu nổi tiếng nhất Lăng Vân tông vào kinh chữa bệnh cho các vị quan thần, trùng hợp nhìn thấy một Tiêu Cửu Uyên đang ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ kiêu ngạo độc đoán, tao nhã oai phong hệt như một vị chúa tể sơn lâm, thật sự cao quý bất phàm.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Tử Yên đã bị dáng vẻ này của hắn thu hút triệt để, mãi về sau vẫn luôn khắc ghi trong lòng hình bóng năm xưa và nuôi quyết tâm xuống núi đến gặp hắn.
Nhưng nàng không tìm được một cơ hội nào cả, mãi đến bây giờ mới có cơ hội được gặp lại Ly thân vương gia, nàng ta đương nhiên sẽ nắm bắt thật nhanh.
Diệp Tử Yên nghĩ đến tâm ý nhiều năm qua của mình, cuối cùng cũng không còn tức giận nữa mà bình tĩnh ngồi xuống, duỗi tay ra bắt mạch cho Tiêu Cửu Uyên.
Người trong phòng không ai lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Diệp Tử Yên.