Thỉnh thoảng dân chúng ở xa ghé đầu nói chuyện.
Đoán Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên sẽ tức giận thế nào.
Việc này rõ ràng là Linh Nghi quận chúa của An thân vương phủ làm, nghe nói vị quận chúa này, lúc trước trong Ngọc Phượng cung, đã xin chỉ hủy bỏ hôn ước.
Đáng tiếc Ly thân vương gia không đồng ý, hiện tại càng nghiêm trọng hơn, trực tiếp dán giấy từ hôn lên cửa lớn Ly thân vương phủ.
Mọi người cho rằng vương gia Tiêu Cửu Uyên sẽ giận, sẽ tìm Linh Nghi tính sổ.
Ai ngờ bọn họ không có thấy Ly thân vương gia xuất hiện, chỉ thấy quản gia lặng lẽ xé rớt giấy trên cửa xuống, sau đó dán một tờ giấy khác lên.
Phía trên viết không từ.
Ý này rõ ràng, dù Linh Nghi quận chúa đánh tới cửa, Ly thân vương gia cũng không từ hôn.
Thế giới này thật ảo diệu.
Ly thân vương, Ly thân vương gia cao cao tại thượng kia, bị người vả mặt tới như vậy, nhưng không tức giận chút nào.
Chắc chuyện này không phải thật, bị lỗi ở đâu rồi.
Mọi người không ngừng bàn tán.
Rất nhanh người người kinh thành đều biết chuyện này, phố lớn ngõ nhỏ đều đang bàn luận chuyện này.
Việc này cũng truyền nhanh vào trong cung, chẳng những hoàng đế biết, thái hậu nương nương cũng biết.
Thái hậu nghe thấy việc này vô cùng ngạc nhiên, nhi tử mình là dạng người gì, thái hậu không biết ư? Sao lại tới nông nỗi chịu đựng một nữ nhân như thế, chuyện này nghĩa là hắn vô cùng vừa ý Vân Thiên Vũ.
Cho nên mới chịu đựng nàng như thế.
Đối với chuyện lúc trước của hai người họ, thái hậu cũng đã nghe nhưng mà hai người làm loạn như vậy để làm gì.
Không phải kêu gọi mọi người chế giễu ư?
Thái hậu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định giúp nhi tử một lần, cho nên ra lệnh thái giám tới phủ An thân vương gọi Vân Thiên Vũ vào cung.
Lúc này trong An thân vương phủ, tâm trạng Vân Thiên Vũ rất buồn bực.
Nàng nhận được tin, biết Tiêu Cửu Uyên không những không giận, còn sai quản gia dán một tờ giấy khác lên cửa.
Không từ.
Rõ ràng là thái độ này nói cho nàng biết, dù đánh mặt hắn, quậy tới cửa, hắn cũng không từ hôn.
Vân Thiên Vũ không hiểu, tên bá đạo kiêu ngạo như Tiêu Cửu Uyên, sao lại chịu đựng một người như thế.
Sao hắn lại không tức giận chứ?
Vân Thiên Vũ không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa mà ra sân sau luyện công.
Đến khi nàng luyện xong, nha hoàn Tiểu Mai vội tới bẩm báo: "Quận chúa, thái hậu nương nương phái người tới đón người vào cung."
Vân Thiên Vũ biến sắc, thái hậu sai người đưa nàng vào cung, có phải tìm nàng tính sổ gì không.
Cuối cùng việc nàng làm với Tiêu Cửu Uyên, không chỉ đánh mặt hắn, còn đánh vào mặt hoàng thất.
Tiêu Cửu Uyên nhịn, chưa chắc thái hậu đã nhịn được.
Nhưng mà Vân Thiên Vũ cũng không sợ, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn.
Nếu thái hậu chỉ trích, nàng sẽ nhân cơ hội này hủy bỏ hôn sự.
Vân Thiên Vũ vào cung, mới phát hiện mình nghĩ sai hướng rồi, thái hậu mang theo ý cười hiền hòa, không giống như đang làm khó nàng, vẫy tay gọi nàng tới gần, kéo nàng ngồi xuống, sau đó chậm rãi hỏi nàng.
“Ngươi tên là Vân Thiên Vũ phải không? Ai gia gọi ngươi Vũ nhi nhé.”
Vân Thiên Vũ đơ mặt, thái hâu bị sao vậy.
Không phải tức giận nên trách phạt nàng ư? Nhưng bây giờ là sao.
Vân Thiên Vũ đối mặt với người đối tốt với mình, cũng không có thù hận gì với mình thì đều khách sáo.
Thái hậu như vậy, nàng không thể làm mặt lạnh được.
“Không biết Thái hậu nương nương gọi thần nữ tiến cung là vì chuyện gì?”