“Chắc là thật, không phải giả đâu.”
“Nhưng tại sao hoàng hậu lại làm như thế?”
“Nghe nói là vì bảo vệ thái tử, sợ thái tử trở thành đối tượng bị người khác hãm hại, cho nên bà ta đã đem đổi thái tử với nhi tử của Thục phi, sau đó vì hoàng thượng đánh Hoài vương, hoàng hậu ôm hận trong lòng nên đã hạ độc hoàng thượng.”
“Toàn bộ Tưởng gia cũng bị liên lụy.”
“Nữ nhân thật đúng là kiến thức nông cạn.”
Có người hừ lạnh.
Tóm lại người trong quán trà nói rất nhiều chuyện.
Trong nhã gian của quán trà, Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Ta nhớ Tưởng gia có một trưởng tử đang nắm giữ binh quyền, trấn giữ biên cương, nếu y làm phản thì không phải biên cương sẽ rất nguy hiểm sao.”
Tiêu Cửu Uyên lại không hề lo lắng: “Quân lính mà y đang nắm giữ đều là người Đông Ly quốc, những người đó sẽ không làm phản cùng với y đâu, người thân và gia đình của họ đều đang ở Đông Ly quốc, nhưng chắc chắn sẽ có một bộ phận đi theo y, có điều chỉ dựa vào ít người như vậy thì y sẽ không dám làm phản, song có khả năng sẽ cho thuộc hạ trốn xuống Bắc Địch quốc tìm sự giúp đỡ. Bây giờ xem người của hoàng thượng có thể bắt được y hay không.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong liền không quan tâm đến vấn đề này nữa, hắn gắp một miếng bánh cho vào bát của Vân Thiên Vũ: “Đừng để ý đến những chuyện này nữa, những chuyện này không liên quan đến chúng ta, đợi sau khi chúng ta thành thân sẽ lập tức rời khỏi kinh thành.”
Vân Thiên Vũ ngâm nghĩ liền cho là đúng, nhưng Tưởng gia bị diệt khiến nàng rất vui, cho nên nàng cũng ăn nhiều hơn một chút.
Sau khi ăn xong Tiêu Cửu Uyên cùng nàng đi đến tiệm may nổi tiếng ở kinh thành đo y phục.
Vân Thiên Vũ nói kỹ cách làm y phục với chưởng quầy, chưởng quầy đảm bảo nhất định y phục sẽ được làm xong trước ngày đại hôn của bọn họ.
Hai người đo y phục xong, ngồi xe ngựa trở về phủ An thân vương.
Nhưng khi xe mới đi được nửa đường đã bị người khác chặn lại.
Thị vệ đánh xe của phủ Ly thân vương kéo xe ngựa dừng lại, Bạch Diệu ở bên cạnh xe lập tức tiến lên hỏi: “Là ai dám cả gan cản xe ngựa của vương gia?”
Một người mặc y phục màu xanh đen đứng ở trước xe ngựa, nghe thấy câu hỏi của Bạch Diệu liền vội vàng trả lời: “Vị công tử này, tại hạ có việc gấp muốn gặp vương gia, xin vương gia cho gặp mặt.”
Bạch Diệu lạnh lùng, vương gia nhà chúng ta đâu phải là ai muốn cũng gặp được.
Bạch Diệu đang định lên tiếng thì nam tử kia liền tiến lên nói nhỏ một câu: “Ngươi là Bạch công tử đúng không, ta là nhi tử của Tô cô cô ở phủ Ly vương.”
Một lời này khiến sắc mặt của Bạch Diệu hơi thay đổi.
Tô cô cô chính là người đã hạ độc vương gia, bây giờ nhi tử của bà ta xuất hiện, gã muốn làm gì.
Nhưng Bạch Diệu không hỏi nhiều, xoay người xuống ngựa, đứng bên cạnh xe ngựa bẩm báo Tiêu Cửu Uyên: “Vương gia, người chặn xe ngựa nói có việc gấp muốn bẩm báo, gã nói gã là nhi tử của Tô cô cô.”
“Ngươi hỏi gã muốn gặp bổn vương có chuyện gì.”
Tiêu Cửu Uyên không hề thích Tô cô cô nên cũng không thích nhi tử của bà ta.
Bạch Diệu tiến lên hỏi một chút rồi quay trở lại bẩm báo: “Gã nói gã muốn nói với vương gia người nào đã sai mẹ gã hạ độc vương gia, gã nói gã không hại vương gia, cũng biết mình không đủ sức để báo thù cho mẫu thân.”
Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho gã đi theo, đến nơi nào không có người rồi nói chuyện.”
“Vâng, vương gia.”
Bạch Diệu bảo nam tử kia đi theo xe ngựa.
Đợi đến khi xe ngựa đi đến một nơi vắng vẻ, Tiêu Cửu Uyên xuống khỏi xe.
Dưới ánh mặt trời, người hắn lấp lánh như ngọc, thân hình cao lớn như ngọn núi, bộ cẩm y màu đen thêu hoa văn càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, làn da trơn bóng, đôi mắt phượng đen nhánh vô cùng đẹp đẽ.
Hắn thong thả bước đến trước mặt nam tử kia, châm rãi nói: “Ngươi muốn gặp bổn vương có chuyện gì?”
“Tiểu nhân chỉ muốn nói cho Vương gia biết ai đã chỉ thị mẹ ta hạ độc vương gia.” Nhi tử của Tô cô cô nhanh chóng nói.