Nàng tưởng nàng là ai chứ.
Trong lòng Hồng Cô nghĩ ngợi, từ từ nói: “Quận chúa Linh Nghi, ta tên là Hồng Cô.”
Sau khi Hồng Cô nói chuyện, Vân Thiên Vũ gật đầu, bày tỏ là mình đã biết, tiếp tục gặng hỏi: “Vậy ngươi lên núi, ngoại trừ tra được người đó bị cột ở cây ngoài ngũ phòng, có ai bị trói lên núi không.”
Hồng Cô chau mày, từ từ nói: ‘Trên thực tế, Lăng Vân tông, ngày ngày đều có người bị trói lên núi, ta còn chưa điều tra ra được ai là Tiêu lão vương gia.”
“Mỗi ngày đều có người bị trói lên núi là có ý gì?”
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ kinh ngạc.
Hồng Cô khẽ cười xinh đẹp.
“Quân chúa Linh Nghi có thể chưa biết, tông chủ Lăng Vân tông Diệp Thanh Loan đang luyện thải dương bổ âm thần công, cho nên mỗi ngày đều cần thân thể đồng tử để luyện công, cho nên người trong ngũ đại phong đều liều mạng tìm nam tử cho bà ta. Những nam tử này chẳng những tuấn mỹ mà cơ thể phải cường tráng, hơn nữa phải là đồng tử.”
“Chính vì vậy, mỗi ngày đều có nam tử tuấn mỹ bị trói lên núi, nên ta chưa tra ra được Tiêu lão vương gia đang bị trói ở đâu trên ngọn núi nào.”
Vân Thiên Vũ sau khi nghe Hồng Cô nói xong vô cùng lúng túng.
Thải dương bổ âm thần công, thực sự là không biết xấu hổ.
Mẫu thân của Diệp Tử Yên hóa ra còn không biết xấu hổ hơn cả nàng ta.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, ánh mắt của Phượng Vô Nhai bên cạnh nhìn Hồng Cô.
Y đã nhìn ra sự bất kính của Hồng Cô đối với Vân Thiên Vũ, cho nên trong lòng vô cùng tức giận.
Ánh mắt sắc bén đến cực điểm. Y như vậy khiến Hồng Cô sợ hãi, không dám nhìn Phượng Vô Nhai.
Phượng Vô Nhai nhìn Hồng Cô: “Nói, ngươi còn tra được gì nữa.”
“Hồi chủ tử, thuộc hạ còn tra ra được phong chủ của ngũ đại phong luôn bất hòa, vẫn luôn âm thầm tranh đấu. Nghe nói ngũ đại phong cũng không hoàn toàn đồng tình việc tông chủ luyện thải dương bổ âm thần công, tứ phong phong chủ, ngũ phong phong chủ hoàn toàn không tán thành việc này. Thường trực tiếp ra mặt ngăn cản Lăng Vân tông chủ luyện loại võ công tà môn này.”
“Nhưng nhất phong, nhị phong và tam phong phong chủ thì vẫn bình thường, những thiếu niên bị bắt đều là do tam đại phong này làm.”
“Bởi vì nguyên nhân này, cho nên ngũ đại phong tranh đấu liên miên.”
Hồng Cô nói tới đây thì dừng lại, Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.
“Người Lăng Vân tông dám cả gan bắt cóc nghĩa phụ ta, ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho họ.”
Giọng điệu Vân Thiên Vũ hơi cứng rắn, Hồng Cô bên cạnh ngẩn ngơ, khẽ cong miệng cười, cảm thấy thực sự đây là ý nghĩ kỳ lại, Lăng Vân tông lớn như vậy, nàng nói muốn xử lý là xử lý được sao?
Nhưng Vân Thiên Vũ mặc kệ người khác nghĩ gì, nàng ngẩng đầu lên nhìn Phượng Vô Nhai, nhanh chóng mở miệng nói: “Phượng Vô Nhai, bây giờ chúng ta chia ra hai đường, khơi mào cho họ xảy ra nội chiến, để họ đánh nhau, lần này chúng ta sẽ để họ tự thanh lý môn hộ, thấy thế nào?”
“Khi họ nội chiến, cả hai bên đều bị thương đều có lợi cho chúng ta tìm được nghĩa phụ của ta, cũng có lợi cho chúng ta tiêu diệt Lăng Vân tông.”
Ánh mắt Vân Thiên Vũ tràn đầy sự kiên định.
Nếu như không diệt Lăng Vân tông, sau này sẽ còn phiền phức, vì thế nhân cơ hội này tiêu diệt Lăng Vân tông, sau này sẽ không còn phiền phức nào nữa. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ý này rất tuyệt.
“Được, chúng ta lên núi chia nhau làm việc, lên núi sẽ tách ra sao? Chúng ta sẽ ẩn nấp vào hai đại phái sau đó tìm cơ hội gây sự.”