Mục lục
Thú phi thiên hạ - thần y đại tiểu thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng mở mắt, ánh mắt có vẻ tỉnh táo.


Nàng thở dốc, trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên.


Thế này là thế nào, nàng đã tốn biết bao công sức mới có thể thoái hôn với Tiêu Cửu Uyên, bây giờ lại phải gả cho hắn.


Hơn nữa đây cũng không phải là suy nghĩ của nàng mà là tác dụng của thôi tình tán.


Nàng cũng không muốn phải gả cho một ngưởi chỉ vì chuyện này.


Vân Thiên Vũ nghĩ trong đầu, dùng sức cắn vào lưỡi, duy trì tỉnh táo của bản thân.


Cô hung hăng nói: “Tiêu Cửu Uyên, nếu ngươi không muốn ta hận ngươi thì hãy đưa ta đến hồ nước trong cung, nhanh lên.”


Tiêu Cửu Uyên thấy thần trí của Vân Thiên Vũ đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng ảo não, thật muốn tát vào mồm mình.


Nhưng hắn vẫn cố chấp như cũ: “Vân Thiên Vũ, hồ nước quá lạnh, nếu nàng ngâm xuống hồ, nhất định sẽ tổn hại đến sức khoẻ.”


Hắn nói xong liền bế Vân Thiên Vũ đi thẳng đến một cung điện nào đó ở trong cung.


Nhưng Vân Thiên Vũ hung hăng trừng mắt cảnh cáo hắn: “Tiêu Cửu Uyên, ngươi đừng ép ta phải động thủ, mặc dù ta đã trúng thôi tình tán nhưng vẫn còn lý trí, ngươi thế này là định ép ta làm chuyện ta không muốn, không phải ngươi nói là tôn trọng ta sao?”


Lời của Vân Thiên Vũ như sét đánh bên tai khiến Tiêu Cửu Uyên tỉnh táo lại.


Đúng vậy, bây giờ đầu óc của Vân Thiên Vũ đã tỉnh táo trở lại, nàng không đồng ý hắn dùng cách này giúp nàng giải độc, nếu hắn cố tình cưỡng ép nàng làm như vậy thì khác gì bọn thổ phỉ.


Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên u ám nhìn xuống, quay người bế Vân Thiên Vũ đến một hồ nước trong cung.


Đợi đến khi đến bên hồ nước, Tiêu Cửu Uyên nhìn vào vào hơi lạnh bốc lên từ hồ thì thật sự không muốn buông Vân Thiên Vũ ra.


Lúc này Vân Thiên Vũ chỉ thấy trái tim mình vô cùng buồn bực khó chịu như có con kiến đang bò trên đó, nàng không biết mình đã phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể áp chế được nỗi buồn bực khó chịu kia.


Lúc này nhìn thấy hồ nước nàng liền đánh mạnh vào tay Tiêu Cửu Uyên, vì đau nên Tiêu Cửu Uyên hơi buông lỏng tay ra.


Vân Thiên Vũ không chút suy nghĩ, ngay lập tức nhảy xuống hồ.


Một tiếng ùm vang lên, cả người đã ở trong nước, cảm giác đầu tiên là lạnh đến rùng cả mình, ngay cả răng cũng va lập cập vào nhau.


Nhưng nước hồ lạnh như băng áp chế rất tốt thôi tình tán trong người nàng, nhiệt độ cơ thể nàng dần dần hạ thấp.


Vân Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, thật may là mình không cùng với Tiêu Cửu Uyên.


Nếu thật sự cùng với hắn thì sau này sẽ rơi vào cảnh ngộ không thể cứu vãn.


Vân Thiên Vũ còn đang suy nghĩ, ở trên bờ vang lên giọng nói lo lắng: “Chủ tử, người không sao chứ.”


“Đúng vậy đó, nước này trông thật là lạnh.”


Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh thấy chủ tử ngâm trong hồ nước lạnh run lên cầm cập thì không khỏi đau lòng.


Tất cả đứng trên bờ lo lắng nhìn Vân Thiên Vũ.


Vân Thiên Vũ lắc lắc đầu, tỏ ý mình không sao, nàng quay đầu nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên.


Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Cửu Uyên tràn đầy vẻ lo lắng, thấy nàng nhìn sang, hắn liền chậm rãi mở miệng: “Nếu nàng không chịu được nữa thì lên bờ đi, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”


Vân Thiên Vũ cười lắc đầu: “Ta không sao, nhưng cảm ơn ngươi.”


Vốn dĩ trong lòng Tiêu Cửu Uyên hơi thất vọng, lúc đó đang yên đang lành lại nói ra việc lấy nàng làm phi, đợi đến khi gạo nấu thành cơm rồi mới nói có phải là tốt rồi không?


Nhưng bây giờ nghe nàng nói một câu cảm ơn vô cùng chân thành, hắn lại cảm thấy những điều mình làm không hề sai: “Ừ, ta đợi nàng, đợi đến khi thôi tình tán trên người nàng tan đi rồi sẽ đưa nàng về phủ An thân vương.”


“Được.”


Hai người hiếm có không khí hài hòa như hiện tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK