Hai người Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần lo lắng không biết phải làm sao, trước đó Tiêu Lăng Phong đã tiến cung một chuyến hỏi thái hậu xem Vân nha đầu đang ở đâu.
Ánh mắt thái hậu lảng tránh, chứng tỏ tình hình có vẻ không tốt.
Tiêu Lăng Phong ở trong cung náo loạn một hồi cũng không có kết quả gì.
Đành phải hồi phủ, nhưng sau khi về đến vương phủ vẫn không có tin tức của Vân Thiên Vũ.
Lúc này hai ông cháu thật sự rất sốt ruột, phái rất nhiều người ra ngoài tìm.
May mắn là Vân Thiên Vũ đã trở lại, nếu không Tiêu Lăng Phong lại muốn tiến cung tìm thái hậu đòi người rồi.
Tiêu Lăng phong và Tiêu Dạ Thần vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ, hai ông cháu liền vây quanh hỏi.
“Vân nha đầu, cuối cùng là có chuyện gì vậy? Sao đang yên đang lành lại không thấy ngươi đâu.”
Tiêu Dạ Thần cũng sốt ruột nói: “Đúng đó, chúng ta rất lo lắng, suýt chút nữa chúng ta đã lo lắng đến phát điên rồi.”
Vân Thiên Vũ thấy bọn họ thật sự rất lo lắng, trong lòng không khỏi cảm động vội trấn an hai người bọn họ.
“Ta không sao, các người đừng lo lắng. Là thái tử Nam Chiêu quốc Gia Cát Cẩn hạ độc ta, định đưa ta đi Nam Chiêu quốc.”
“Cái gì? Cái tên bỉ ổi vô liêm sỉ này, dựa vào cái gì mà muốn đưa ngươi đi Nam Chiêu, ngươi là quận chúa An thân vương phủ, vốn không phải nữ nhi của công chúa gì đó.”
“Đúng đó, ngươi là quận chúa An thân vương phủ, Nam Chiêu thái tử dựa vào đâu mà đưa ngươi đi.”
Tiêu Cửu Uyên nhìn Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần nói:
“Vũ nhi còn chưa được ăn gì, nàng đói bụng rồi, các ngươi chuẩn bị đồ ăn cho nàng đi.”
Tiêu Lăng Phong vừa nghe được lập tức đi về phòng bếp: “Được được, ta đi chuẩn bị đồ ăn đến đây.”
Bây giờ đồ ăn của Tiêu Dạ Thần và Vân Thiên Vũ đều do Tiêu Lăng Phong chuẩn bị.
Lão rất thích nấu ăn, nhưng thân là lão vương gia của vương phủ, người khách không dám ăn đồ lão nấu.
Cho nên lão liền nấu cho Tiêu Dạ Thần và Vân Thiên Vũ ăn.
Sau khi Tiêu Lăng Phong đi rồi, Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Ngươi an tâm ở An thân vương phủ nghỉ ngơi, ta tiến cung một chuyến.”
Lúc này Vân Thiên Vũ lo lắng, đưa tay kéo quần áo của Tiêu Cửu Uyên: “Không phải huynh đói bụng sao? Hay là ăn một chút đồ ăn rồi nói tiếp.”
Nàng sợ Tiêu Cửu Uyên tiến cung sẽ gặp bất lợi, chọc giận hoàng đế, nếu như hoàng đế đối phó với hắn thì phải làm sao.
Nàng không muốn có chuyện gì xảy ra với hắn.
Tiêu Cửu Uyên lại đưa tay sờ đầu Vân Thiên Vũ, cưng chiều nói: “Nàng đừng lo lắng, ta không sao, nàng ngoan ngoãn ở An thân vương phủ đợi tiếp chỉ là được.”
“Nhưng mà lâu rồi huynh cũng chưa ăn gì.”
“Huynh không đói.” Trước mắt điều cần thiết nhất chính là khiến cho hoàng thượng hạ chỉ.
Nếu như lão dám không hạ chỉ, hắn tuyệt đối sẽ không chịu để yên.
Đến lúc đó hắn làm ra chuyện gì cũng đừng trách hắn.
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên âm trầm nói không nên lời.
Nói xong hắn xoay người đi ra, quyết định tiến cung đi tìm hoàng thượng.
Vân Thiên Vũ ở phía sau gọi hắn: “Tiêu Cửu Uyên, huynh tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì, nhất định phải cẩn thận.”
Lời nói dịu dàng như vậy khiến cho Tiêu Cửu Uyên cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, thoải mái vô cùng.
Hắn phất tay về sau: “Yên tâm đi, bổn vương vẫn chờ ngày nàng gả vào phủ Ly thân vương.”
Vân Thiên Vũ ngây ngẩn cả người, sau đó ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, ánh mắt Tiêu Dạ Thần nhìn nàng ấm áp, Vân Thiên Vũ lập tức ngượng ngùng.
“Ngươi đừng nghe cửu hoàng thúc của ngươi nói bậy, thật ra chúng ta?”
Vân Thiên Vũ còn chưa nói hết lời, giọng nói ấm áp của Tiêu Dạ Thần vang lên: “Tiểu cô cô, chúc mừng ngươi và cửu hoàng thúc, ta tin rằng các ngươi nhất định sẽ hạnh phúc.”
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ Thần, thấy ánh mắt Tiêu Dạ Thần rất thanh thản thật tâm chúc phúc cho bọn họ.
Nàng lập tức mỉm cười, Tiêu Dạ Thần bây giờ mới thật sự buông tay, quá tốt rồi.