Vân Thiên Vũ nói xong người đi ra ngoài, sau lưng Tiêu Dạ Thần nhìn nàng, suy nghĩ lời nàng mới vừa nói.
Nàng không muốn mất đi bằng hữu như hắn, cả đời, thật ra thì cảm giác như thế cũng không đến nổi nào, mặc dù hắn vẫn như cũ đau lòng, nhưng hắn đã thoải mái.
Vũ Mao chính là cùng người khác không giống nhau.
Tiêu Dạ Thần suy nghĩ bước nhanh đi ra ngoài: "Ta đưa ngươi trở về đi thôi."
"Không cần, ngươi nên đi Tây Sơn đại doanh đi."
Vân Thiên Vũ lắc đầu, dường như mới vừa rồi không có phát sinh chuyện gì, nàng như vậy, khiến cho Tiêu Dạ Thần buông lỏng không ít, hắn nghiêm túc nói: "Không được, ta quyết định rồi, thân là bằng hữu, làm sao có thể để một cô nương vào tối đi về nhà một mình."
Tiêu Dạ Thần nói xong bước nhanh đi ra ngoài, Vân Thiên Vũ bất đắc dĩ đi theo phía sau hắn một đường rời đi, ngoài cửa Diệp Gia đuổi theo cước bộ Vân Thiên Vũ, một đường đi xuống lầu dưới.
Diệp Gia nhìn Tiêu Dạ Thần và Vân Thiên Vũ cũng không có thay đổi, vẫn như cũ rất thản nhiên chung sống, điều này làm cho nàng ta yên tâm không ít.
Chỉ cần không vì yêu sinh hận là tốt rồi, trên đời bao nhiêu người chr vì yêu sinh hận, tăng thêm phiền não.
Đoàn người ra khỏi trà lâu, Tiêu Dạ Thần dẫn hai thủ hạ vẫn như cũ cỡi ngựa, Vân Thiên Vũ cùng Diệp Gia hai người lên xe ngựa, xe ngựa một đường trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn về Diệp Gia, cẩn thận quan sát Diệp Gia.
Diệp Gia dáng người cao gầy, ngũ quan lập thể, mặt mũi hơi có chút nguội lạnh, không giống nữ nhi nhà bình thường kiều mỵ, hơi có chút anh khí nam tử, bất quá nàng ta cũng không có như những nam nhân cẩu thả khác, ngược lại hết sức tỉ mỉ cùng cẩn thận, lúc trước nàng ta dễ dàng nhìn ra Tiêu Dạ Thần thích nàng, hơn nữa nàng ta đặc biệt nhắc nhở nàng, chính là vì để cho nàng xử lý tốt mối quan hệ với Tiêu Dạ Thần, để tránh Tiêu Dạ Thần vì yêu sinh hận, đối với nàng không phải là chuyện tốt.
"Biểu tỷ, sau này tất cả mọi chuyện bên cạnh của ta ngươi toàn quyền xử lý đi, trong Tử Trúc Hiên, Họa Mi quá thành thật, Tiểu Linh Đang quá đơn thuần, về phần Điêu Gia và Tiểu Anh, một quá hung ác, một quá tự luyến, những chuyện này tất cả cũng cần người tới quản lý, ta xem ngươi rất thích hợp."
Biểu tỷ trầm ổn, tĩnh táo, nhanh nhẹn, làm việc lại cẩn thận, nàng ta thích hợp làm một người quản lý.
Vân Thiên Vũ dứt lời, bên trong thân thể một chồn một chim bắt đầu nói líu ríu.
Điêu Gia nói: "Người ta rất dịu dàng."
Tiểu Anh kêu lên: "Ta không gọi tự luyến, ta thật xinh đẹp, trên người ta không có chỗ nào không đẹp, từ đầu tới đuôi, đẹp không gì sánh bằng, đẹp..."
Tiểu Anh lại tự bắt đầu tự luyến, Vân Thiên Vũ nghe được nhức đầu, vội vàng đem một chồn một chim thả ra ngoài.
Sau đó nàng nhìn Điêu Gia nói: "Ngươi không hung, là ai ngày ngày bóp cổ Tiểu Anh nói, muốn giết chết nàng."
Điêu Gia quơ múa quả đấm nhỏ, lời lẽ nghiêm khắc kháng nghị nói: "Ta bây giờ không cách nào nhịn được một con chim tạp nham, ngày ngày tự cho mình là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân."
Một bên Tiểu Anh giơ chân kháng nghị: "Ta vốn chính là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, ngươi nhìn dáng người của ta, đôi mắt của ta, lông vũ của ta, ta..."
Tiểu Anh lời còn chưa dứt, Điêu Gia lập tức xông bóp cổ của nó kêu lên: "Chết điểu, câm miệng, muốn ta giết chết ngươi sao?"
Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ im lặng nhún nhún vai nhìn Diệp Gia, biểu tỷ, ngươi xem.
Diệp Gia nhẹ cười lên, nàng ta ngược lại cho rằng người bên cạnh Vũ Mao cũng rất có đặc biệt.
"Bọn họ thật đáng yêu."
Điểm này Vân Thiên Vũ đồng ý, bởi vì có Điêu Gia và Tiểu Anh tồn tại, nàng mới cảm thấy cuộc sống của mình không còn tịch mịch, rất náo nhiệt, có lúc rõ ràng nàng có chút thương cảm, nhưng nhìn tụi nó náo loạn, tâm tình ngay lập tức tốt lên gấp trăm lần.