Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, sau đó tất cả mọi người nghĩ đến một chuyện.
Kho báu Bạch Vân chỉ xuất hiện hai canh giờ.
Trước mắt hẳn là đă sắp hết hai canh giờ.
Kho báu Bạch Vân sắp biến mất.
Bọn họ vẫn chưa lấy được bảo bối gì trong đó, bọn họ không cam lòng, không cam lòng.
Lúc này trong lòng người của Phù Vân cung và Tây Thương điện đều sụp đổ kêu gào.
Chỉ là cho dù bọn họ có sụp đổ cũng không ngăn cản được kho báu Bạch Vân biến mất.
Toàn bộ cung điện liên tục lung lay, cuối cùng chậm rãi chìm xuống.
Cho đến khi toàn bộ cung điện đều biến mất, còn tất cả mọi người đứng trên sơn cốc Kim Giác châu hoang vu hiểm trở.
Trừ những người vào kho báu Bạch Vân, những người còn lại cũng đều đứng ở vị trí cách đó không xa, nhìn chằm chằm tất cả bọn họ.
Người của Phù Vân cung tái mặt nhìn Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, đột nhiên hô to một tiếng với những người đang nhìn chằm chằm bọn họ.
"Mấy người bọn chúng lấy được rất nhiều bảo bối trong kho báu Bạch Vân, mọi người muốn cướp thì mau ra tay đi."
"Cướp đi."
"Bọn họ lấy được rất nhiều bảo bối."
Tiếng hô to vừa vang lên, người từ bốn phía xông lại, tàng tầng lớp lớp bao vây nhóm người Tiêu Cửu Uyên, Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ.
Nhóm người Tiêu Cửu Uyên, Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ bị rất nhiều người bao vây, ai ai cũng quát lạnh nói: "Tiểu tử, giao bảo bối ra, sẽ tha cho các ngươi một mạng, nếu không giết không tha."
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên trở nên âm trầm, trầm giọng quát: "Các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, vậy mà công khai cướp đồ, không biết xấu hổ."
Tiêu Cửu Uyên vừa dứt lời, bên ngoài đám người một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ chứ, nếu như ta đoán không sai, sở dĩ người của học viện Thiên Kình có thể thuận lợi tiến vào kho báu Bạch Vân, là do trộm tư liệu đồ của học viện Thương Long chúng ta."
"Bây giờ các ngươi mau giao bảo bối ra, nếu không học viện Thương Long ta sẽ không để yên đâu."
Lời nói của học viện Thương Long khiến cho người khắp bốn phía hưng phấn, càng kiên định hơn với ý định cướp đồ.
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng quát: "Nhưng thứ này vốn chính là người hữu duyên có được, các ngươi làm mất tư liệu đồ, lại đổ lên đầu chúng ta, lúc ấy cho dù tư liệu đồ ở trên tay các ngươi, các ngươi giữ được sao?"
Một câu nói khiến cho người của học viện Thương Long biến sắc.
Người cầm đầu vung tay lên ra lệnh cho đội viên sau lưng: "Lên, giết bọn chúng."
Mấy bóng người lách mình đi thẳng đến chỗ nhóm người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Bên ngoài, Lạc Li lách mình muốn chạy vào, ai ngờ Lạc Li vừa động, sau lưng một cánh tay giữ chặt lấy gã.
Lạc Li quay đầu nhìn, thấy người giữ chặt gã chính là Đào Yêu.
Đào Yêu vội mở miệng nói: "Lão đại, người đã quên chuyện lúc trước tiện nữ kia đánh chúng ta ra khỏi bậc thang rồi sao?"
Nói đến chuyện này, sắc mặt Lạc Li liền trở nên khó coi.
Nhưng gã không phải vì cứu nữ nhân quái dị đó, gã là vì cứu Viêm Thiên.
"Ta biết người là vì cứu Viêm Thiên, không phải hắn rất có năng lực sao? Để bọn họ đánh đi, chờ đến khi bọn họ kiệt sức, chúng ta lại ra tay, hơn nữa lần này bọn họ tiến vào kho báu Bạch Vân, nếu chúng ta xuất thủ, nhất định phải để bọn họ nhả ra chút gì đó mới được."
Đào Yêu hung hăng nói, đội viên phía sau nàng ta cũng tỏ ra thèm thuồng, mọi người đều khuyên Lạc Li.
"Đúng vậy, xem bọn họ ngông cuồng vọng cái gì, cứ để bọn họ tự đối phó đi."