Có người vẻ mặt lúng túng, có người thì thầm với người bên cạnh.
Có người vui vẻ, có người thất vọng.
Mặt Vân Thiên Vũ không có bất kỳ biểu cảm nào, mặc dù có thì người khác cũng không thể nhìn thấy.
Bởi vì trên đầu nàng mang áo choàng đen, phía trước áo choàng có một miếng ren màu đen, người khác căn bản không thấy rõ khuôn mặt của nàng.
Nhưng một nhóm người bọn họ xuất hiện vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Tiêu Cửu Uyên mang một chiếc mặt nạ hồ ly tinh xảo, vốn là người tôn quý bất phàm, nhưng vì chiếc mặt nạ này lại càng thêm thần bí khó lường, phảng phất khí chất cao cao tại thượng.
Vân Thiên Vũ chăm chú nhìn người này, bĩu môi, sau đó chuyên chú nhìn mười bệnh nhân phía trước.
Bốn phía thỉnh thoảng vang lên tiếng thảo luận, thầm thì.
Vân Thiên Vũ nhìn qua một loạt, quan sát, nghiên cứu, lúc này cả thể xác và tinh thần của nàng đều đặt ở đó rồi.
Bất cứ cái gì cũng không quấy nhiễu được nàng.
Nàng quan sát bệnh nhân, Tiêu Cửu Uyên quan sát nàng, muốn từ trên động tác của nàng nhìn ra một ít dấu vết, nếu như nàng không muốn trị liệu cho hắn, cố ý làm hỏng chuyện, nhưng khi nhìn qua nhìn lại, hắn phát hiện Vân Thiên Vũ thật sự rất nghiêm túc kiểm tra bệnh tình của bệnh nhân.
Sau khi Vân Thiên Vũ kiểm tra xong, nhanh chóng đi đến trước bàn dài bày biện giấy bút, bắt đầu viết một loạt chứng bệnh của mười tên bệnh nhân ra.
Lúc nàng viết liền thu hút sự chú ý của người khác.
Người nào người nấy đều chỉ trỏ, bởi vì những người khác còn đang quan sát, vậy mà nàng đã bắt đầu viết chứng bệnh rồi, chuyện này có thể sao? Thần tốc quá.
Không thể nào, nữ nhân này nhất định là đang làm bộ làm tịch, lừa gạt người khác.
Tưởng như vậy có thể đoán đúng sao? Thật sự là suy nghĩ hão huyền.
Có người không che giấu được sự khinh thường.
“Làm bộ làm tịch.”
“Suy nghĩ hão huyền, lát nữa xem nàng ta mất mặt ra sao.”
"Nhất định sẽ bị người của Thiên Mộc Sơn Trang đuổi đi."
"Ha ha, người không biết tự lượng sức mình đương nhiên phải bị mất mặt."
Người nào người nấy chanh chua nói.
Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh Vân Thiên Vũ nghe thấy lời nói của mấy tên này, khí lạnh khắp người tỏa ra, đôi mắt khát máu u ám, xoay người lườm những người đang nói chuyện kia, uy lực mạnh mẽ khiến những người này lập tức không dám nói nữa, tất cả đều cẩn thận cúi thấp đầu.
Vân Thiên Vũ mặc kệ, nhanh chóng viết ra, rất nhanh, chứng bệnh của mười tên bệnh nhân cùng với phương pháp trị liệu cần thiết, tất cả đều được viết ra trên giấy.
Nàng viết xong cầm giấy đi đến trước mặt đưa cho người chủ trì ở chính giữa.
Ba vị thầy thuốc phụ trách bài kiểm tra rất kinh ngạc, mới một lúc đã viết xong rồi, tốc độ thật nhanh.
Nữ nhân này y thuật cao như vậy, không thể nào.
Ba người không thể nào tin được, ba người bọn họ là tuyển thủ y thuật đệ nhất lâu năm của Thiên Mộc Sơn Trang, y thuật có thể nói vô cùng tinh xảo, nhưng trong thời gian ngắn như vậy bọn họ cũng không thể chỉ thông qua quan sát liền có thể viết ra chứng bệnh của mười người cùng với phương pháp trị liệu được.
Nữ nhân này lợi hại như vậy sao? Không thể nào.
Ba người suy nghĩ chắn chắn là không thể nào, sau đó cùng nhau nhìn một loạt chứng bệnh trong tay, nhưng bọn họ nhanh chóng đã bị thu hút, từng người lần lượt nhìn xem.
Đợi xem xong rồi, vẻ mặt của tất cả mọi người đều thán phục, nữ nhân này quả thật lợi hại, y thuật thật lợi hại.
Chẳng lẽ bọn họ rốt cuộc đã gặp được cao thủ thần y lợi hại rồi sao, bọn họ có thể lại thấy ánh mặt trời rồi.
Ba người thiếu chút nữa rơi nước mắt, tất cả đều kích động đứng lên, chạy tới bên cạnh Vân Thiên Vũ.
"Cô nương, mời cô nương, mời cô nương lập tức lên núi dự thi."
"Mời bên này, bên này."
"Người đâu, mau đưa vị cô nương này lên núi."