"Ngươi dẫn người đi hiệp trợ phong chủ tứ phong, ngoài ra, nếu có người trong tông muốn phản cũng buông tha cho các nàng, đối với những kẻ ngu xuẩn mất khôn, liều chết chống cự, giết chết bất luận tội."
Mộc Thanh Nhiêu đáp một tiếng rồi vung tay lên dẫn người lách mình xông tới.
Vân Thiên Vũ lại nhìn Tiêu Dạ Thần, Bạch Diệu, Hắc Diệu và An Thân Vương phủ bộ đầu sau lưng.
"Các ngươi giết những kẻ đến giúp đỡ Lăng Vân tông kia cho ta, bọn họ rất dễ nhận biết, những kẻ không mặc tông phục của Lăng Vân chính là những kẻ đến giúp sức cho Lăng Vân, giết cho ta."
"Vâng."
Mọi người lách mình mà ra.
Sau cùng chỉ còn lại hai người Vân Thiên Vũ và Diệp Gia.
Vân Thiên Vũ nhìn Diệp Gia khẽ cười nói: "Bây giờ hai chúng ta nên đi bắt kẻ cầm đầu."
Vân Thiên Vũ dứt lời, thân hình nhất động, bay thẳng đến chỗ Diệp Tử Yên.
Tất cả những gì nàng và Tiêu Cửu Uyên gặp phải đều là bởi vì nữ nhân này.
Hôm nay nàng nhất định phải khiến cho nữ nhân này chết không có chỗ chôn.
Diệp gia bay theo sát Vân Thiên Vũ, phối hợp vói nàng đi bắt Diệp Tử Yên.
Ngũ phong một trận nội sát.
Mùi máu tươi ngập trời.
Tại đây đang điên cuồng chém giết, trong rừng rậm cách đó không xa một đám người đang ẩn nấp, những người đó yên lặng nhìn trận đấu trên ngũ phong.
Một nữ tử không nhịn được nhìn về phía nam tử mặc áo hồng bên cạnh.
"Ca ca, chúng ta mau đi đi, Vân tỷ tỷ đánh nhau với người ta, chúng ta không đi qua, nói không chừng tỷ ấy sẽ phải chịu thiệt thòi đấy."
Nam tử mặc áo hồng trong mắt ẩn có đau đớn, lại lạnh nhạt lắc đầu.
"Nàng không cần, cho dù không có chúng ta giúp đỡ, trận này các nàng cũng nhất định thắng, cho nên chúng ta ra hay không ra cũng đều giống nhau."
Tiểu Linh Đang nghe lời nói trầm thấp của ca ca, nàng biết trong lòng ca ca rất khó chịu.
Mà tất cả những chuyện này cũng là do nàng.
Trong lòng Tiểu Linh Đang cũng rất khó chịu, một cô nương luôn không biết như thế nào là khổ sở như nàng, cuối cùng cũng chân thực cảm nhận được cảm giác đau thương.
Giờ khắc này nàng ảo não, căm hận chính mình, vì sao, vì sao cuối cùng lại muốn xông ra.
Nếu như không phải nàng xông ra, ca ca liền cứu Vân tỷ tỷ, quan hệ của hai người sẽ khác.
Mà không phải như bây giờ.
"Ca ca, muội xin lỗi."
Tiểu Linh Đang gục đầu xuống, trong mắt nàng có mắt nước tí tách rơi xuống.
Phượng Vô Nhai đưa tay thay Tiểu Linh Đang lau khô nước mắt.
"Nha đầu ngốc, việc này không liên quan đến muội, cho dù không có chuyện này, nàng cũng sẽ không thích ta."
Bởi vì lúc trước y đã từng nói y thích nàng, nàng lại phản ứng kịch liệt như vậy, cho nên cho dù không có chuyện của Tiểu Linh Đang, nàng cũng sẽ không thích y.
Phượng Vô Nhai ngước mắt nhìn bóng dáng linh động cách đó không xa, y yên lặng nhìn, không nói thêm câu nào nữa.
Trên ngũ phong, người của Diệp Thu Loan nhanh chóng bị những người làm phản giết chết hơn một nửa, còn lại một nửa, cũng không dám tiếp tục chiến đấu, bịch bịch quỳ xuống không ít.
Những người này vừa quỳ xuống vừa cầu xin: "Xin tha mạng, xin đừng giết chúng ta, xin đừng giết chúng ta."
Phong chủ ngũ phong Mộc Thanh Nhiêu giơ tay, hét lớn: "Chỉ cần không giúp Diệp Thu Loan Lăng Vân tông, chúng ta cũng sẽ không giết."
Sau cùng tất cả mọi người ầm ầm vứt hết đồ trong tay.
Không có ai tiếp tục chống cự.
Cách đó không xa Diệp Tử Yên bị Vân Thiên Vũ bắt lại đang liều mạng giãy dụa, nàng ta vừa giãy dụa vừa thét lên: "Các ngươi giết đi, giết đi chứ."
"Không, không thể như vậy."
Diệp Tử Yên nhìn cục diện trước mặt, nàng ta khó có thể tin, vì sao, vì sao có thể trở nên như vậy.