“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Cho dù xuống địa ngục ta cũng phải thanh toán với ngươi món nợ này.”
Sắc mặt của hai nữ nhân càng ngày càng kém, mất máu quá nhiều khiến bọn họ càng thêm suy yếu, cuối cùng không nói nổi một lời nào.
Trước khi chết Tưởng hoàng hậu chợt nhớ đến một việc, bà ta giãy giụa quay đầu nhìn hoàng đế cầu khẩn: “Hoàng thượng, tất cả mọi việc thần thiếp làm đều là chủ ý của một mình thần thiếp, cầu xin hoàng thượng ta cho Tưởng gia, người của Tưởng gia hoàn toàn không biết những chuyện thần thiếp đã làm, cầu xin hoàng thượng tha cho Tưởng...”
Bà ta còn chưa nói hết câu đã gục xuống đất, cuối cùng chết không nhắm mắt, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hoàng đế.
Ở bên cạnh, Thục phi cũng mở to mắt nhìn tất cả mọi thứ trong tẩm cung.
Nhưng khi nhìn thấy hoàng hậu đã chết, Thục phi cười vô cùng mãn nguyện, cảm thấy hết sức thoải mái.
Cuối cùng bà ta cũng báo thù được cho nhi tử của mình.
Nhi tử, mẫu thân đến gặp con đây, mẫu thân xin nhận lỗi với con, nhiều năm như vậy mà lại không biết con là nhi tử của ta.
Mẫu thân thật đáng chết.
Trong cung bỗng chốc mất đi hai hậu phi, mọi người đều trầm mặc, không dám lên tiếng.
Hoàng đế trầm giọng hạ lệnh: “Người đâu, lập tức bắt hết toàn bộ người của Tưởng gia vào nhà lao, nhốt ở hình bộ, Tưởng thị làm loạn triều cương, không được chôn cất, Thục phi có công chỉ ra tội nhân, cho hậu táng.”
Hoàng hậu Tưởng thị bị kéo xuống, Thục phi cũng được bê xuống.
Thái giám và cung nữ nhanh chóng thu dọn sạch sẽ vết máu trong tẩm cung, sau khi dọn xong liền lui xuống.
Trong tẩm cung, hoàng đế mệt mỏi không còn một chút sức lực, lão ta yếu ớt nói: “Các ngươi đều lui xuống đi.”
Ngự y, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lui xuống.
Thái hậu luôn ở bên cạnh giường của hoàng đế.
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên chỉ thấy Tiêu Cửu Uyên thản nhiên đi ra ngoài, không nhìn cảnh tượng trong tẩm cung.
Vân Thiên Vũ đưa tay nắm chặt lấy tay hắn, hai người cùng nhau ra khỏi tẩm cung.
Dù sao sau đại hôn bọn họ cũng sẽ rời khỏi kinh thành.
Sau này bọn họ là người một nhà, nàng sẽ yêu thương bảo vệ Tiêu Cửu Uyên, cũng sẽ sinh hài tử cho hắn.
Khi Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ xuất cung, đúng lúc đi ngang qua phủ Tưởng quốc công, nhìn thấy rất nhiều quân lính bao vây Tưởng gia, có người Tưởng gia bị dẫn đi gào khóc không ngừng.
Vân Thiên Vũ nhớ tới cái chết của Lục gia, nhớ tới việc Tưởng gia muốn giết chết nàng, không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên cười lạnh: “Cho đáng đời.”
Xe ngựa của phủ Ly thân vương tiến thẳng về phủ An thân vương, lúc này trời đã sáng, Tiêu Cửu Uyên đột nhiên nhớ ra một chuyện liền lệnh cho thị vệ đánh xe dừng xe lại.
Hắn nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Vũ nhi, ta vừa nhớ ra, hôm trước ta đã đem bức vẽ của nàng đến tiệm may, họ bảo chúng ta đến đo kích thước để làm y phục. Còn nữa, họ muốn thỉnh giáo nàng về một số chi tiết cụ thể của những bộ y phục đó, nàng thấy chúng ta đến quán trà ăn chút đồ, sau đó đi đo y phục có được không?”
“Được.” Vân Thiên Vũ lập tức đồng ý, Tiêu Cửu Uyên lệnh cho xa phu chạy đến quán trà gần nhất, hai người xuống xe, đi vào quán trà.
Trong quán trà vô cùng náo nhiệt, mọi người đều đang nói về chuyện toàn bộ Tưởng gia đã bị bắt, ai cũng thở dài.
“Các ngươi biết không? Hoàng hậu như thế mà lại hạ độc hoàng thượng.”
“Bà ta thật to gan, nhưng tại sao bà ta lại hạ độc hoàng thượng?”
“Nghe nói là vì Hoài vương Hoài vương là nhi tử của hoàng hậu, thái tử trước kia là nhi tử của Thục phi nương nương.”