"Gã ta biết chuyện này liền hoảng hết cả lên, cuối cùng Hướng thị vệ dẫn Hướng quản gia tới tìm tiểu thư."
Sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi tới đáng sợ, nàng vẫn luôn cnah chừng có người ra tay với Họa Mi, không ngờ lại xảy ra chuyện vào đúng lúc này.
Rốt cục là kẻ nào đã ra tay với Họa Mi.
Trước mắt những kẻ có thù với nàng căn bản đã bị diệt trừ hết, còn có kẻ nào đang đang nhắm vào nàng nữa sao.
Tuy nói kinh thành có rất nhiều người không ưa nàng, nhưng trước mắt với thân phận của nàng, không ai dám tùy tiện động tới nàng.
Cho nên có thể loại trừ những người trong kinh thành, không phải những người trong kinh thành thì còn có kẻ nào nữa?
Là thái hậu trong cung sao? Nếu như thái hậu muốn ra tay thì cũng sẽ không động tới nàng và Tiêu Cửu Uyên, sẽ không ra tay với Họa Mi.
Phải rồi, còn có người của Linh Môn sơn, lần trước đã chạy thoát.
Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ sẽ không thể quay trở lại được.
Vân Thiên Vũ nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu, cuối cùng hỏi Diệp Gia: "Đã tìm hết trong vương phủ chưa?"
"Hồi quận chúa, đã tìm hết rồi ạ, nghe nói không tìm thấy."
"Đi, ra ngoài trước rồi tìm sau."
Vân Thiên Vũ sốt ruột đi ra ngoài, mấy người vừa mới đi ra khỏi Thê Phượng viện thì nhìn thấy bên ngoài Tiêu lan sốt ruột cầm một bức thư đi vào nói: "Công chúa, nô tỳ phát hiện một phong thư trong bồn hoa, hình như là viết cho công chúa."
Vân Thiên Vũ vội vàng đưa tay đón lấy thư rồi mở ra xem. Sắc mặt nàng đột nhiên xám xịt lại rất đáng sợ.
"Vũ nhi, nha đầu này của ngươi bị ta đem đi rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó nàng ta, ta đưa nàng ta đi chính là vì biết ngươi sẽ không thể nào bỏ mặc nàng ta, cho nên ta đợi ngươi ở ngoài kinh thành năm mươi dặm, ta hi vọng ngươi có thể cùng ta về Nam Chiêu quốc, Gia Cát Cẩn viết."
Gia Cát Cẩn? Lại là Gia Cát Cẩn?
Gã dám đưa nha hoàn của nàng đi ngay trong ngày đại hôn của nàng, sau đó còn gửi bức thư này tới.
Mục đích gã làm như vậy rất rõ ràng, chính là không muốn nàng gả cho Tiêu Cửu Uyên.
Diệp Gia phát hiện sắc mặt Vân Thiên Vũ khác thường, vội mở miệng nói: "Sao vậy Vũ Mao?"
Vân Thiên Vũ đưa bức thư trong tay nàng cho Diệp Gia, Diệp Gia vội xem thư sau đó nói: "Không phải ta đã nghe muội nói, lần trước vị thái tử Nam Chiêu quốc này đã bị Hoàng lăng nuốt sống rồi sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện chứ?"
"Đây chính là người tốt thì không sống thọ, kẻ xấu thì lại sống dai mà."
Hôm đó Hoàng Lăng bị phả hủy, nàng tưởng rằng Phượng Vô Nhai và Gia Cát Cẩn nhất định đã chết trong Hoàng Lăng rồi, bây giờ xem ra lúc đó bọn họ đã thoát chết ra ngòai được rồi.
Tên khốn kiếp đáng chết này lại chọn ngày hôm nay đưa Họa Mi đi.
"Bây giờ phải làm sao? Hôm nay là ngày đại hôn của Vũ Mao muội đó, lẽ nào muội thật sự muốn về Nam Chiêu với gã sao?"
"Không được, chi bằng muội cứ cử hành đại hôn đi, đợi muội và Ly thân vương thành thân rồi đi cứu Họa Mi sa. Hơn nữa ta tin thái tử Nam Chiêu sẽ không làm khó Họa Mi đâu, trong thư không phải gã cũng nói như vậy sao?"
Vân Thiên Vũ lắc đầu: "Đó là tỉ không hiểu vị thái tử gia Nam Chiêu này rồi, gã đang lấy tính mạng Họa Mi ra uy hiếp muội, nếu như muội không đo, Họa Mi chắc chắn sẽ bị gã giết."
Vân Thiên Vũ nghĩ vậy, đột nhiên trầm giọng nói: "Muội đi gặp gã."
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Gia liền thay đổi: "Không được, hôm nay là ngày đại hôn của muội đó, nếu như muội đi, há không phải là muốn bị gã dẫn về Nam Chiêu quốc đó chứ, vậy đậi hôn của muội và Ly thân vương gia phải làm sao? Đây cũng là tấm lòng của thái hoàng thái hậu."
"Muội dẫn theo người đi, muội sẽ nghĩ cách cứu Họa Mi, sau đó dẫn muội ấy về, muội sẽ tranh thủ thời gian, nhất định sẽ quay về trước lễ thành thân."