Thì ra là khởi động cơ quan của cảnh địa tử vong, nếu không phá vỡ được mười cửa sinh tử thì sẽ không ra được.
Tư Không Lâm liếc mắt nhìn lại mấy người ở phía sau: "Các ngươi đã quyết định, ta đã mở ra cảnh địa rồi, lần này các ngươi đi vào cảnh địa tử vong, trong thời gian ngắn sẽ không ra được, người nhanh chỉ sợ phải một năm hai năm, chậm chỉ sợ phải nhiều năm."
Vân Thiên Vũ nghe thấy như vậy thì không biết nói gì, nhưng cũng không lùi bước.
Tư Không Lâm thấy bọn họ đều không nói lời nào, cuối cùng đưa tay một chưởng đánh về phía tấm bia đá, lão nhanh chóng truyền linh lực vào trong tấm bia đá.
Đợi đến khi linh lực truyền đầy tấm bia đá, tấm bia đá rốt cục cũng khởi động, mà đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ vốn đang đứng trước tấm bia đá, kết quả vèo một tiếng, mọi người chớp mắt không thấy đâu nữa.
Bia đá chậm rãi phục hồi lại như cũ, Tư Không Lâm đứng trên tấm bia đá, nhìn cảnh địa tử vong vừa hoang vắng vừa nguy hiểm, lão chậm rãi nói: "Lũ nhóc, chúc các ngươi lần này thuận lợi."
Lão nói xong vèo một tiếng, lắc mình rời đi.
Cảnh địa tử vong lại khôi phục bộ dạng tĩnh mịch.
Thời gian dần trôi qua, một ngày lại một ngày trôi qua...
Đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ vẫn ở trong cảnh địa tử vong không đi ra.
Mọi người trong học viện lúc đầu còn bàn tán, tại sao không thấy bọn họ đâu nữa, sau này dần dần cũng quên mấy người bọn họ.
Mỗi ngày mọi người vẫn tu luyện và rèn luyện như trước, cũng ngẫu nhiên đánh nhau ẩu đả.
Nhưng trái lại có một nhóm người nhớ tới Vân Thiên Vũ, những người đó sau khi đánh nhau bị thương thì rất nhớ những ngày có Vân Thiên Vũ ở đây.
Nếu như nàng ở đây thì nhất định sẽ trị liệu cho bọn họ, nhưng bởi vì nàng không ở đây, cho nên bọn họ bị thương cũng không ai quản.
Nhưng đến khi mọi người lại quen với việc không có ai trị liệu, dần dần cũng không nhắc đến Bùi Khê này nữa.
Chỉ là lúc mọi người ở đây dần quên đám người Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên. Trong cảnh địa tử vong rốt cục cũng có động tĩnh.
Sau khi đã trải qua chín tháng tu luyện chém giết, rốt cục có một bóng người đã bay ra khỏi cảnh địa tử vong ma quỷ.
Người thứ nhất lao ra cảnh địa tử vong chính là Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên sau khi trải qua chín tháng rèn luyện sinh tử, rốt cục cũng phá vỡ cửa để ra ngoài.
Chín tháng ròng, mỗi một khắc, mỗi một phút, mỗi một giây hắn đều cố gắng, cố gắng mạnh lên, cố gắng chiến đấu với ma thú và cương thi bên trong cảnh địa tử vong, ngoài ra còn phải phòng ngừa trúng cơ quan bất cứ lúc nào.
Chín tháng, hắn một khắc cũng không dám lơ là, tu luyện rèn luyện, sau đó lại tu luyện, lại rèn luyện, tu luyện từng bước một phá vỡ cửa sinh tử.
Cuối cùng hắn cũng phá vỡ được mười cửa sinh tử, thuận lợi đi ra, mà trong thời gian chín tháng hắn cũng đã từ tam tinh linh vương đột phá tới nhất tinh linh hoàng.
Đúng vậy, bây giờ hắn đã là cấp bậc nhất tinh linh hoàng, tuy rằng không phải cao, nhưng đã là một cường giả thực lực, tuyệt đối không phải người có thể đối phó được.
Tiêu Cửu Uyên vừa ra cảnh địa tử vong, Tư Không viện trưởng và các đại trưởng lão của học viện Thiên Kình đã cảm nhận được dao động của hắn.
Mấy bóng người bay vèo vèo phóng qua.
Mọi người thoáng chốc đã bay đến, sau đó đều chắp tay lại chúc mừng Tiêu Cửu Uyên, mọi người vô cùng khách khí với Tiêu Cửu Uyên. Bởi vì người này trong thời gian chín tháng đã đạt đến cấp bậc linh hoàng, tương lai hắn tuyệt đối sẽ là một cường giả siêu cấp, cho nên tất nhiên bọn họ không thể đắc tội.