Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói, đâm trúng lòng của hoàng hậu.
Lần đầu tiên bà ta cảm thấy hối hận, con trai bà ta bị thương nặng như vậy, mà bà ta lại không thể làm gì.
Bà ta hận.
Sắc mặt hoàng hậu tái nhợt, lung lay sắp đổ, bà ta cố gắng nhịn xuống rồi nói: “Có phải lời này của Ly vương gia sai rồi không, bổn cung thân là mẫu nghi một nước, hoàng tử trong cung đều là con của bổn cung.”
“Nhưng bổn vương không thấy hoàng hậu nương nương đối tốt với người khác như vậy, vì sao lại khác biệt với Hoài vương, còn nữa, chẳng lẽ hoàng hậu nương nương chưa nghe nói, ở kinh thành Đông Ly, rất nhiều người đang phán đoán một chuyện, Hoài vương điện hạ lớn lên không giống Thục phi, ngược lại rất giống Hoàng hậu nương nương, cho nên hoàng hậu nương nương nên tránh bị nghi oan thì tốt.”
Hoàng hậu thở gấp, lui người về sau, lui đến bên cạnh Thục phi.
Bà nhìn Thục phi đang khóc thút thít, hoàng hậu kéo Thục phi một cái.
“Thục phi, ngươi còn không cầu xin Linh Nghi quận chúa, cầu nàng cứu Hoài vương.”
Trong mắt Thục phi hiện lên lạnh lẽo, nhưng bà ta không nói gì thêm, mà quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Linh Nghi quận chúa, ngươi có thể chữa trị cho Hoài vương không? Nếu ngươi có thể chữa trị cho Hoài vương, xin ngươi hãy ra tay cứu Hoài vương một lần.”
Vân Thiên Vũ dứt khoát nói: “Xin lỗi Thục phi nương nương, ta không có cách chữa trị.”
“Nhưng giữ lại mạng của Hoài vương thì không khó gì.”
Vân Thiên Vũ thản nhiên nói.
Ý lời nàng nói rất rõ, nếu muốn chữa hạ thân cho Hoài vương là không được, nhưng cứu mạng của Hoài vương thì được.
Vân Thiên Vũ vừa nói ra, hoàng hậu hét lên: “Ngươi đang cố ý, nhất định là ngươi cố ý, cố ý không chữa trị thương cho Hoài vương, ngươi muốn Hoài vương bị phế.”
Hoàng hậu vừa nói xong, Vân Thiên Vũ lạnh mặt: “Hoàng hậu nương nương, mời người nhớ kỹ, Hoài vương là con của Thục phi nương nương, ta đang nói chuyện với Thục phi nương nương, không nói với người.”
Vân Thiên Vũ nói đến đây ngừng một chút, nhìn hoàng hậu ngoài cười nhưng trong không cười rồi nói: “Hay là Hoài vương thật sự là gì với hoàng hậu?”
Vân Thiên Vũ chưa nói xong, mặt hoàng hậu vặn vẹo, gào lên giận dữ: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi đừng có nói bậy.”
“Vậy xin nương nương đừng có mở miệng nói thêm gì nữa, bởi vì việc này không phải chuyện của người, là chuyện của Hoài vương và Thục phi nương nương.”
Vân Thiên Vũ nói xong cũng không thèm nhìn hoàng hậu nữa, mà nhìn về phía Thục phi.
“Nương nương, dù ta không ra tay, ngự y cũng có thể giữ được mạng của Hoài vương, còn chữa trị bộ phận kia của Hoài vương là chuyện không thể được, nương nương nên quyết định sớm, trước mắt Hoài vương điện hạ mất máu quá nhiều, nếu còn mất thêm thì cũng không giữ nổi mạng ngài ấy.”
Vân Thiên Vũ nhắc nhở Thục phi, Thục phi nhìn ngự y trong phòng hét lớn: “Ngự y, lập tức cứu mạng Hoài vương, cầm máu cho hắn, giữ được mạng hắn là quan trọng nhất.”
Sau này nam nhân này chính là một phế vật, nàng ta muốn nhìn xem hoàng hậu và Tưởng gia còn trông cậy vào gì, nàng ta muốn nhìn Hoài vương còn gì để trông cậy vào.
Thục phi cười lạnh trong lòng những lại không biểu hiện gì ra mặt.
Hoàng hậu nghe Thục phi nói xong, kêu lên sắc bén: “ Không cho phép, bổn cung không cho phép.”