Mục lục
Thú phi thiên hạ - thần y đại tiểu thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Tiêu Thiên Dịch bất an ngẩng đầu nhìn điện Nguyệt Lâm bị phá hủy thành một đống đổ nát, từ từ xoay người, ánh mắt kiên định.


Y không sợ Tiêu Cửu Uyên, hắn muốn đối phó với ý đúng không? Vậy thì y cứ đợi hắn đến đối phó là được.


Tiêu Thiên Dịch đang suy nghĩ đột nhiên trầm giọng hạ lệnh: “Người đâu, tuyên người của phủ Yến Bắc hầu tiến cung.”


“Vâng, hoàng thượng.”


Tiêu Thiên Dịch muốn triệu người của phủ Yến Bắc hầu để nghĩ đối sách.


Lúc này Tiêu Cửu Uyên nắm tay Vân Thiên Vũ xuất cung, nhưng lúc đi đến nửa đường, Vân Thiên Vũ lại dừng lại, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Đưa ta đến cung thái hoàng thái hậu.”


“Nàng muốn đến chỗ bà ta làm gì?”


Tiêu Cửu Uyên nhíu mày, không muốn gặp lại thái hoàng thái hậu.


Thật ra trong lòng không muốn nhìn thấy ánh mắt oán hận của thái hoàng thái hậu. Cho nên cảm thấy không gặp là tốt nhất.


“Tiêu Thiên Dịch dám cả gan ra tay tính kế với huynh, chính là tìm chết, ta muốn nói chuyện y hại chết tiên đế cho thái hoàng thái hậu, để thái hoàng thái hậu xử lý y, thái hoàng thái hậu ở trong cung nhiều năm nếu muốn giết Tiêu Thiên Dịch là chuyện rất dễ dàng.”


“Bà ta sẽ không giết Tiêu Thiên Dịch, y là hoàng đế, là tôn tử của bà ta.”


Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Huynh vẫn xem thường tình cảm của mẫu thân dành cho nhi tử, trong lòng thái hoàng thái hậu bà ta yêu thương nhi tử của mình, chứ không phải hoàng đế, nếu để bà ta biết Tiêu Thiên Dịch hại chết tiên đế, bà ta sẽ không bỏ qua cho Tiêu Thiên Dịch.”


Vân Thiên Vũ nghĩ đến việc bởi vì Tiêu Thiên Dịch tính kế mà làm hại sư phó và sư mẫu bị đưa về tiểu thần giới, trong lòng nàng liền tức giận, hận không thể giết chết y.


Lúc đầu bọn họ đưa y lên ngôi, cũng đã nhiều lần nói với y đừng gây hiềm khích với bọn họ, bọn họ không muốn có hiềm khích.


Sau đại hôn bọn họ sẽ rời kinh, sẽ không làm ảnh hưởng đến ngôi vị của y.


Nhưng y thì sao, cuối cùng vẫn muốn ra tay với Tiêu Cửu Uyên.


Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng oán hận, ngẩng đầu u ám nhìn Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên biết trong lòng nàng oán hận Tiêu Thiên Dịch vì chuyện của Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc.


Nếu hắn không đưa nàng đi gặp thái hoàng thái hậu, chỉ sợ nàng sẽ tự đi.


“Được, ta đưa nàng đi, nhưng mà ta sẽ không gặp bà ta.”


“Không cần huynh gặp bà ấy, ta gặp là được rồi.”


Tiêu Cửu Uyên nghe Vân Thiên Vũ nói xong, cũng không phản đối nữa, đưa tay năm lấy tay Vân Thiên Vũ, đi thẳng đến cung điện của thái hoàng thái hậu.


Cung điện của thái hoàng thái hậu rất yên tĩnh, không còn náo nhiệt như ngày xưa.


Trước mắt hoàng đế là tôn tử của thái hậu.


Đứa cháu này vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng với bà ta, cho nên đại thần trong triều vẫn đang chờ xem thái độ.


Vì vậy cung điện của thái hoàng thái hậu vô cùng quạnh quẽ, không có lấy một người.


Rất nhiều thái giám cung nữ có thể nghĩ cách đều đã nghĩ cách chuyển đến nơi khác.


Thái hoàng thái hậu của ngày hôm nay đã không thể so sánh được với ngày trước.


Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy quang cảnh như vậy, trong lòng không biết có cảm giác gì, nghĩ đến chuyện bà ta từng liên thủ với hoàng huynh muốn giết hắn.


Trong lòng càng cảm thấy đáng đời, đây là báo ứng của bà ta.


Nhưng từ phương diện tình cảm mà nói, hắn lại cảm thấy không đành lòng.


Bên ngoài cung điện, Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Nàng vào đi, ta ở đây chờ nàng, ta sẽ trông chừng ở đây, không để bà ta có cơ hội làm hại nàng.”


“Không sao.”


Vân Thiên Vũ nói xong, tự mình đi vào đại điện.


Cung điện của thái hoàng thái hậu hết sức vắng vẻ, không một bóng người, chỉ có mấy cung nhân già đang thu dọn đồ đạc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK