Hoàng đế sắc mặt âm u, hơi thở nặng nề.
Hiện tại lão ta chỉ muốn chỉ vào mũi của Tiêu Cửu Uyên mắng to.
Các ngươi đây là đem ý chỉ của trẫm trở thành trò đùa sao? Còn có thể nói hủy hôn chỉ là do nóng nảy.
Được, hiện tại các ngươi nếu như còn muốn trẫm chỉ hôn, tuyệt đối không có chuyện đó.
Hoàng đế sa sầm mặt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên không hề nhìn hoàng đế, sở dĩ hắn nói như vậy là để làm mất mặt hoàng thượng.
Ai kêu lão ta lại chỉ hôn Nam Chiêu công chúa cho hắn, ai cũng đừng xem hắn là kẻ ngốc.
Hắn cũng không tin chuyện Nam Chiêu công chúa muốn gả cho hắn, trước đó hoàng đế không biết, nói cái gì để bản thân công chúa chọn lựa vị hôn phu, thật ra chỉ sợ thái tử của Nam Chiêu đã sớm tiết lộ, người Nam Chiêu công chúa muốn gả là hắn.
Mà hoàng huynh của hắn lại vui vẻ tác thành, cho nên mới phải làm bộ làm tịch nói để bản thân công chúa chọn phu quân.
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng suy nghĩ, giọng nói trầm thấp của Nam Chiêu công chúa đang quỳ ở phía trước bỗng vang lên: "Bổn cung không cố ý chia rẽ Ly thân vương gia và Linh Nghi công chúa, Chiêu Hoa ta chỉ là vì hòa bình giữa hai nước mà thôi, cũng không hề có hy vọng xa vời rằng vương gia sẽ thích ta."
Lời nói của Nam Chiêu công chúa lập tức đã nâng nàng ta lên một tầm cao mới.
Trong điện không ít người nháy mắt kích động bàn tán, mọi người đều nói Nam Chiêu công chúa đại nghĩa, quả là nữ tử vĩ đại của thiên hạ, vì hòa bình hai nước mà bằng lòng liên hôn.
Trái lại hai người Ly thân vương gia và Linh Nghi quận chúa lại có vẻ như quá xem trọng tình cảm mà không màng đại sự. Hai người đó hoàn toàn không quan tâm đến bách tính, không quan tâm an nguy của thiên hạ.
Trong điện mọi người càng nói càng cảm thấy tức giận.
Nam Chiêu công chúa lại nói: "Bổn cung tự nguyện cùng Linh Nghi quận chúa hai nữ nhân hầu chung một phu, Ly thân vương gia và Linh Nghi quận chúa chỉ cần yêu nhau là tốt rồi, không cần quan tâm đến bổn cung."
Một lời nói ra khiến cho rất nhiều người cảm thấy đồng cảm với Nam Chiêu công chúa.
Công chúa thật sự rất đáng thương, vì hòa bình hai nước lại bằng lòng cùng nữ nhân khác hầu chung một phu.
Có người lại ghen tị, Ly thân vương gia thật sự quá có diễm phúc, có được hai nữ nhân xuất sắc như vậy, sau này hắn thật sự hưởng phúc rồi.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên lại không đồng ý với những lời nói của Nam Chiêu công chúa.
Hắn trầm giọng nói: "Công chúa nguyện hai nữ nhân hầu chung một phu cũng phải cần bổn vương bằng lòng lấy đấy."
Hắn nói xong ngừng một chút, mọi người trong đại điện nhìn hắn, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên mặt Vân Thiên Vũ, chậm rãi nói: "Cuộc đời này của bổn vương chỉ lấy một phi, không bao giờ lấy thêm nữ nhân khác."
Lời vừa nói ra liền khiến mọi người kinh ngạc.
Vân Thiên Vũ cũng vô cùng kinh ngạc, nàng chưa từng nói như vậy với Tiêu Cửu Uyên, không ngờ hắn lại tự mình nói như vậy.
Tim Vân Thiên Vũ liền trở nên mềm mại, khóe môi chậm rãi vẽ ra ý cười, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ.
Nàng ngước mắt lên nhìn Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên cũng nhìn nàng.
Trên đại điện, hai người dịu dàng nhìn nhau.
Cảnh tượng này trong nháy mắt đã hành hạ không biết bao nhiêu người, nhất là nữ tử trong điện đều bị hành hạ đến mấy lần.
Ly thân vương gia thật si tình, còn nói cuộc đời này chỉ lấy một mình Linh Nghi quận chúa.
Hu hu, nam nhân như vậy thật ít.
Tại sao bọn họ không gặp được chứ, hơn nữa lúc trước tại sao bọn họ lại không thích Ly thân vương gia, cứ luôn bị chuyện hắn khắc vợ dọa sợ.
Nam Chiêu công chúa đang quỳ trước mặt Tiêu Cửu Uyên, trong mắt nàng ta dâng lên tia đố kị, chậm rãi mở miệng nói: "Chiêu Hoa ta không cầu có cùng địa vị với Linh Nghi quận chúa, chỉ cầu Ly thân vương phủ có một chỗ cho ta dung thân mà thôi."
Nam Chiêu công chúa vừa nói xong, giọng nói của Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn vang lên: "Chiêu Hoa, muội hà tất phải hạ thấp bản thân mình như thế."