Mục lục
Thú phi thiên hạ - thần y đại tiểu thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Dung Kỳ đột nhiên thay đổi, vội lùi về sau. Nàng ta vừa lui xuống vừa quát Tiêu Cửu Uyên: “Tiêu Cửu Uyên, huynh rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Vậy cũng đừng trách muội, muội tuyệt đối sẽ không tha cho huynh.”


Nàng ta vừa nói xong, xoay người nói giữa không trung: “Kim giáp nhân.”


Vù vù mấy bóng người.


Mười kim giáp nhân lóe kim quang, lắc mình xuất hiện.


Hai kim giáp nhân trong đó vung cánh tay dài, nhắm thẳng đến cây thương đen dài, hoàn toàn không run sợ trước uy lực của cây thương.


Thấy cây thương đen dài nghênh diện, hai kim giáp nhân trực tiếp vung tay hướng về phía đó.


Vù vù tiếng vang không ngừng.


Thương bị kim giáp nhân hất tung ra ngoài, Tiêu Cửu Uyên mặt biến sắc, phi thân tiếp được cây thương. Lui xuống, thân mình rơi xuống đất.


Bạch Diệu phía sau hét lớn một tiếng: “Người đâu, bảo vệ vương gia.”


Ngoài điện, mấy bóng người lao vào, nhắm thẳng hướng Tiêu Cửu Uyên.


Trên Nguyệt Lâm điện, Dung Kỳ cười lạnh xoay mình quát: “Kim giáp thiên nguyên trận.”


Mười kim giáp nhân nhanh chóng vào vị trí, trong đại điện nổi lên một tòa trận pháp màu vàng rất nhanh. Trận pháp như một cái lồng võng bao vây Tiêu Cửu Uyên cùng đám người Bạch Diệu.


Ngoài trận, Dung Kỳ biến thái cười rộ lên: “Tiêu Cửu Uyên, không phải huynh rất ngông cuồng sao? Hôm nay xem huynh ngông cuồng như thế nào? Vốn ta còn muốn cho huynh một cơ hội, không ngờ huynh thật sự không thèm, vậy thì chết đi.”


Dung Kỳ dứt lời, ngoài đại điện, một giọng nói khác vang lên: “Sư muội, tốc chiến tốc thẳng, đừng lôi thôi dài dòng với hắn. Nếu sư phó phát hiện, kim giáp thiên nguyên trận này bị chúng ta trộm đi, chỉ sợ sẽ rất phiền phức.”


Người này vừa dứt lời, giọng nói ngạo mạn của Dung Kỳ vang lên: “Đại sư huynh, bên sư phó có ta lo liệu, sư phó thương ta như vậy, ta tin người sẽ không trách ta.”


Dung Kỳ nói xong, không hề để ý đến nam tử bên cạnh, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm đại trận màu vàng kia.


Lúc này, trong đại trận, Tiêu Cửu Uyên đã nhanh chóng đánh giá trận pháp này, nghĩ xem đây là trận pháp gì.


Vừa nhìn, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên liền thay đổi: “Nín thở, đây là thập đại kim giáp thi nhân, bên trong trận pháp này có thi độc, nếu hít phải chắc chắn sẽ chết.”


Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên vô cùng khó coi.


Ngoài trận, Dung Kỳ cười lên ha hả: “Tiêu Cửu Uyên, quả nhiên không hổ là linh trận sư, nếu biết trận pháp này, huynh có biện pháp phá giải sao?”


Trong trận, không ai để ý tới Dung Kỳ, Bạch Diệu nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Thập đại kim giáp thi nhân là cái gì?”


“Kim giáp nhân chúng ta thấy lúc trước thật ra là thây khô quấn hoàng kim khôi giáp lên, trong cơ thể những thi nhân này có thi độc hết sức lợi hại, nếu chúng ta không phá giải được đại trận, rất nhanh, mọi người chúng ta đều sẽ chết vì thi độc bên trong.”


Tuy rằng bọn họ có thể nín thở, nhưng cũng không thể kéo dài.


Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng ngẩng đầu tìm mắt trận của Kim Giáp Thiên Nguyên trận, mỗi một trận pháp đều sẽ có mắt trận này.


Nhưng hắn vừa tìm, lại vô cùng kinh hãi.


Trận pháp này thật lợi hại không ngờ.


Dùng thập đại kim giáp nhân bày đại trận, trên thân người kim giáp lòe ra màu vàng khôi giáp kim quang.


Kim quang tỏa quang mang vàng, bao phủ cả đại trận, cứ như vậy khiến người khác không thể tìm được mắt trận của đại trận.


Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên càng lúc càng nghiêm trọng, càng lúc càng khó coi.


Cuối cùng hắn cắn răng trầm giọng nhìn đám người Bạch Diệu nói: “Xem ra chúng ta chỉ có thể đánh liều một phen thôi. Ta dùng Cửu Lôi Phệ linh trận va chạm Kim Giáp Thiên Nguyên trận. Nếu có thể tạo ra một khe nứt, các ngươi mau chóng lao ra, nếu không được, chỉ sợ tất cả chúng ta đều sẽ bị trọng thương. Đến lúc đó nếu lại trúng thêm thi độc, chắc chắn sẽ phải chết ở đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK