Tần Mộ Thương kích động như muốn phát điên, y nhìn đám quan lại trong triều đang đứng trên cổng thành, lớn tiếng quát: “Các ngươi nhìn thấy chưa? Đây là tên súc sinh, là tên cặn bã, lão ta là hoàng đế gì chứ, lão ta xứng sao? Lão ta không xứng, thân là hoàng đế mà nhìn thấy thê tử của người khác dung mạo xinh đẹp lại muốn chiếm đoạt làm của riêng, lúc đó mẫu thân còn đang mang thai ta, để chiếm đoạt mẫu thân ta, lão ta còn hạ dược hại mẫu thân ta sinh non, cuối cùng còn hại chết mẫu thân của ta. Ngươi đúng là không bằng loài cầm thú. Hôm nay ta phải giết chết ngươi.”
Tần Mộ Thương vô cùng kích động, y bóp mạnh vào cổ hoàng đế rồi lắc qua lắc lại.
Khuôn mặt lão hoàng đế tím tái.
Nhưng điều khiến lão ta hết sức phẫn nộ chính là chuyện mà Tần Mộ Thương nói đã làm cho lão ta mất hết thể diện.
Đại thần trong triều của Đông Ly cũng không biết chuyện này, cho nên nghe những lời Tần Mộ Thương vừa nói làm bọn họ vô cùng choáng váng.
Hóa ra Nam Dương vương tạo phản vì hoàng đế đã cướp đoạt thê tử của gã.
Mọi người nhanh chóng nhớ đến một việc, bọn họ đã từng gặp Nam Dương vương phi.
Nàng ta quả là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, hơn nữa nữ tử mong manh yếu đuối tựa như hoa này khiến nam nhân vừa nhìn đã muốn bảo vệ.
Sao đó bọn họ nghe nói Nam Dương vương phi ngã ngựa chết đã vô cùng chấn động.
Không ngờ nàng ta không phải bị ngã ngựa chết mà là bị hoàng đế bệ hạ cướp đoạt.
Mặc dù mọi người rất kinh ngạc vì chuyện này nhưng nhìn thấy hoàng đế bị Tần Mộ Thương bóp cổ thì hết sức lo lắng.
Trước mắt đại quân của Nam Dương vương đã ở sát kinh thành, hoàng thượng lại gặp chuyện nguy cấp, ai sẽ là người đứng ra giải quyết mọi việc đây.
Mọi người cùng nhìn hữu tướng Tần Mộ Thương rồi kêu lên: “Tả tướng đại nhân, ngài đừng kích động, mau thả hoàng thượng ra, mau thả hoàng thượng ra.”
Tần Mộ Thương làm sao có thể bỏ qua hoàng thượng, lão ta đã hại chết mẫu thân của y, còn hại thân thể của y luôn luôn yếu ớt, lão ta đúng là không bằng loài cầm thú.
Tần Mộ Thương nghĩ vậy liền điên lên dường như muốn bóp chết hoàng đế.
Mọi người đứng trên cổng thành đều hét lên: “Tả tướng đại nhân, đừng mà.”
Thấy lão hoàng đế bị bóp cổ đến mức không thở nổi khiến tất cả mọi người đều ngây ra.
Vân Thiên Vũ đứng bên cạnh xem náo nhiệt, nàng không quan tâm sống chết của lão hoàng đế, chỉ cần lão ta chết là giải quyết được mọi chuyện.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ trong đầu như vậy thì lão hoàng đế quay người phóng ra một luồng linh lực, hung hăng đánh vào tả tướng Tần Mộ Thương.
Tần Mộ Thương nhìn thấy bộ dạng sắp chết của hoàng đế nên buông lỏng cảnh giác.
Đây là lão hoàng đế đang đợi cơ hội để phản kích.
Cho nên Tần Mộ Thương vừa buông lỏng.
Lão hoàng đế liền xoay người đánh một chưởng vào Tần Mộ Thương.
Tần Mộ Thương không ngờ lão hoàng đế vẫn còn sức lực ra đòn nên không hề phòng bị, lãnh trọn cú đánh.
Lúc này mọi người đều thấy lão hoàng đế là người có linh lực, lại còn là lục lực linh lực.
Do đó lão ta có thể phản công lại Tần Mộ Thương.
Tần Mộ Thương không biết chuyện này nên bị lão hoàng đế hung hăng đánh cho một chưởng.
Sau khi đánh lui được Tần Mộ Thương, lão ta xoay người hạ lệnh cho thuộc hạ: “Người đâu, giết chết tên khốn kiếp này cho ta.”
Bốn bóng người liền xông thẳng về phía Tần Mộ Thương.
Tần Mộ Thương vốn cho rằng có thể giết chết lão hoàng đế, không ngờ lại thất bại.
Y ngửa mặt lên trời gào thét, lửa giận công tâm, cuối cùng nôn ra máu