Lúc này Tiểu Anh trên vai Vân Thiên Vũ nổi giận, Tiểu Anh kiễng mũi chân kêu lên.
“Vân Thiên Tuyết, nữ nhân xấu xa, quái dị, ngươi chính là người quái dị mang vận rủi, ngươi hại mẫu thân ngươi, hại ca ca ngươi, hại Vĩnh Ninh hầu phủ, dựa vào cái gì nói chủ tử nhà ta là người mang vận rủi.”
“Chủ tử nhà ta, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ai nhìn cũng yêu.”
Tốt rồi, mấy người trong Ngọc Phượng đài đều tối sầm mặt.
Nhưng lúc mọi người nhìn Vân Thiên Tuyết, tất cả ánh mắt đều thay đổi.
Bởi vì con vẹt kia có một câu nói đúng. Vĩnh Ninh hầu phủ gần đây liên tục gặp chuyện không may, đầu tiên là mẫu thân Vân Thiên Tuyết này chết, sau đó ca ca, sau lại ép Linh Nghi quận chúa rời đi, hiện tại rõ ràng bướm vận rủi tìm được nàng ta rồi, nàng ta lại vẫn đổ tội cho người khác, đúng là chết chưa hết tội.
Đáng đời.
Trong lòng mỗi người đều nghĩ như vậy.
Hoàng đế trên điện sắc mặt âm trầm quát to: “Còn không đưa nữ nhân này xuống thiêu chết cho ta.”
Thị vệ thấy hoàng đế tức giận, sợ hoàng đế trách tội, nhanh chóng tiến lên kéo Vân Thiên Tuyết đi.
Vân Thiên Tuyết vừa thấy bản thân chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, nàng ta theo bản năng há mồm kêu to, đây không phải là chuyện xui rủi gì, là có người tạo ra.
Đáng tiếc nàng còn chưa nói ra đã hôn mê rồi, sau đó bị người ta kéo ra ngoài.
Trong Ngọc Phượng đài, cuối cùng mọi người cũng yên tâm, tìm được người mang vận rủi rồi, người khác sẽ không bị liên quan gì nữa.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lại không cùng suy nghĩ với mọi người, hai người đều rất tức giận.
Việc này rõ ràng là có ẩn tình bên trong, có người bày ra việc này, người đó mượn tay Vân Thiên Tuyết tính kế Vân Thiên Vũ, còn giúp Vân Thiên Tuyết.
Tiêu Cửu Uyên lập tức âm thầm lệnh cho người ra ngoài theo dõi Vân Thiên Tuyết, nếu có người cứu Vân Thiên Tuyết, nhất định phải bắt những người đó trở lại.
Vân Thiên Vũ cũng ra lệnh cho Ảnh Tử ra ngoài theo dõi.
Hai người gần như không hẹn mà cùng làm một chuyện.
Chỉ là Vân Thiên Vũ làm xong chuyện này, không thèm quan tâm đến Tiêu Cửu Uyên, tự mình đi sang một bên.
Bên ngoài Ngọc Phượng đài, vô số những bóng dáng lao vội tới.
Có người dẫn theo Hạ quý nhân và thất công chúa đã hôn mê tới.
Theo sau Hạ quý nhân và thất công chúa còn có vài ngự y, ngự y vừa đến, liền quỳ xuống.
“Hoàng thượng, chúng thần bất tài, không tra ra rốt cục Hạ quý nhân và thất công chúa bị làm sao.”
Mọi người nhanh chóng nhìn lại, thấy Hạ quý nhân và thất công chúa mặt đen lại, tóc tai có chút tiêu điều.
Mọi người không tự chủ được mà nghĩ đến, Hạ quý nhân và thất công chúa bị sét đánh trúng, cho nên mới như vậy.
Hoàng đế tức giận đến sắc mặt sa sầm, đôi mắt lạnh lẽo tỏa hàn khí khắp nơi, vô cùng giận dữ.
“Đám lang băm các ngươi, bình thường cả đám đều có vẻ có năng lực đặc biệt, hiện giờ sao lại không tra được.”
Vân Thiên Vũ nhìn Hạ quý nhân và thất công chúa liếc mắt một cái, sau đó cẩn thận nhìn một chút, rất nhanh phát hiện ra Hạ quý nhân và thất công chúa bị trúng độc.
Sét đánh cái gì, chẳng qua là có người hạ độc hai người, giả thành bộ dạng bị sét đánh thôi.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy Hạ quý nhân cùng thất công chúa, đột nhiên nảy ra chủ ý.
Nàng nhanh chóng bước ra khỏi hàng đi ra giữa Ngọc Phượng đài, quỳ xuống nói.
“Bẩm Hoàng thượng, thần nữ đã biết Hạ quý nhân và thất công chúa bị làm sao?”
“Nói.”
“Hồi hoàng thượng, Hạ quý nhân và thất công chúa bị người khác hạ độc, cho nên mới hôn mê bất tỉnh.”
“Hạ độc?”
“Vậy mà là trúng độc, không phải chứ, sao lại thấy giống hình như là bị sét đánh.”
“Đúng đó, không giống như là bộ dạng trúng độc.”